Q6 - Chương 026: Không phải đám hoàn khố bình thường.
Q6 - Chương 026: Không phải đám hoàn khố bình thường.Q6 - Chương 026: Không phải đám hoàn khố bình thường.
Thấy Tiết Trường Phong không đánh người nữa, đám đông cụt hứng bỏ đi rồi, ba người kia cũng thì thầm với nhau định đi, Tiết Trường Phong thấy đám người này xuất hiện ở đây không phải chuyện tâm thường, muốn điều tra thêm, cố ý quát:" Các ngươi còn chưa cho mỗ một câu trả lời đâu."
Ân Phúc chẳng thèm nhìn hắn, tùy tiện phất tay một cái, tức thì sau lưng ba người có đám đông kéo ra, sắn ống tay áo lên, xông về phía Tiết Trường Phong.
Tiết Trường Phong đang hùng hùng hổ hổ ai ngờ co cẳng chạy ngay, vì nhìn đám người đó là biết không dễ đối phó, nhất là tên dáng vẻ giống người cầm đầu, chân tay dài như vượn, mặt gầy gò, chính là cao thủ hạng nhất.
Không chạy còn đợi tới bao giờ?
Nhìn Tiết Trường Phong chạy thục mạng, đám Ân Phúc chẳng đắc ý, còn cảm khái:" Chúng ta cũng khác gì, chẳng phải đang bỏ chạy đấy à?"
Nhắc tới chuyện này, cả ba đều xuống tinh thần, đều là những kẻ không có bản lĩnh gì, dựa vào trong nhà mới có thể tác oai tác quái, nếu bị bệ hạ phân chia mất, đời này còn sống thế nào.
Vu Chỉ Vi siết chặt nắm tay, muốn nổi giận, cuối cùng lại chỉ phát ra tiếng thở dài:" Khổng thị Khúc Phụ danh giá là thế, vậy mà nói tan là tan ngay được, nhà chúng ta càng chẳng đáng nói tới. Nhà lớn tới mấy cũng không chịu nổi Thôi ân lệnh của bệ hạ, nếu ý chỉ ban ra, nhà ta cầm cự thêm được hai mươi năm liền luân lạc thành đám chân bùn rồi."
Đường Mục hừ một tiếng:" Lần này đi lánh nạn chỉ là kế quyền nghỉ thôi, đợi Đại Đường có cơ xoay chuyển, chúng ta sẽ quay lại. Chỉ là lần này đi cầu kiến Hách bá phụ không được, thật đáng tiếc."
Lần này bọn họ tới U Châu là để bái kiến Hách Xử Tuấn, không ngờ tới nơi thì hắn bị hoàng đế triệu tới Thái Sơn rồi, hanh động này chưa chắc không phải không có ý phòng bị họ. Vu Chi Vi mắng:" Quách Đãi Phong là tên ngu xuẩn, vì một chút tiền lương mà dính líu không rõ ràng với người Khiết Đan, lần này Vương Hiếu Kiệt tiếp quản Doanh Châu thì hắn hết đường sống..."
Ba tên hoàn khố thảo luận thời cuộc, nói ra những điều rất không tương xứng với y sam lòe loẹt của bọn chúng.
Thế gia có thể sinh ra đủ loại người, từ anh tài ngút ngàn tới biến thái tận cùng, nhưng không có kẻ ngốc.
Tiết Trường Phong ba chân bốn cảng chạy rất lâu mới thoát được khỏi đám người truy sát đằng sau, thấy khách sạn Đồng Phúc ở ngay trước mắt rồi mới giảm tốc độ, điều chỉnh hơi thở, đi vào.
Nhìn thấy tiểu nhi tử của Tô Định Phương ở Vương gia có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng gặp ba tên hoàn khố ở tửu lâu thì rõ ràng không bình thường rồi. Hơn nữa ba tên hoàn khố kia lại mang theo nhân thủ, rõ ràng đều là hảo thủ bậc nhất trong nhà.
Đám hoàn khố ra đường, thông thường mang theo gia đỉnh với thư đồng, thị tòng thôi. Trong cuộc truy đuổi vừa rồi Tiết Trường Phong cảm thụ được thế nào là huấn luyện bài bản, nếu không nhờ năm năm sinh tồn trên biển giúp hắn có thể lực bền bỉ thì hôm nay xong đời rồi.
Từ khi nào trưởng bối trong nhà cho đám hoàn khố phế vật dẫn tinh anh trong nhà ra ngoài làm càn vậy?
Câu trả lời chưa bao giờ.
Vậy thì rõ ràng bọn chúng không phải đám hoàn khố bình thường rồi.
Chưởng quầy thấy Tiết Trường Phong đi vào thì ra hiệu cho một hỏa kế giúp mình trông quầy, cùng Tiết Trường Phong đi vào hậu viện, thấp giọng nói:" Không được làm bừa."
Tiết Trường Phong đã khó chịu từ hôm qua rồi, nói luôn:" Ngươi xem thường người từ Trường An tới chứ gì?"
"Không, ta chỉ làm theo lệnh thôi."
"Được, vậy thì ta đợi, hai ngày sau xem biểu hiện của ngươi." Chưởng quầy hơi do dự một chút, cuối cùng nói:" Bọn ta theo chủ thượng đã lâu, khó tránh khỏi sinh ra lòng kiêu ngạo, mong đốc sát thông cảm. Nói tới làm việc, bọn †a không kém ai."
Tiết Trường Phong nói:" Vậy giúp ta tra xem huân quý Trường An, Lạc Dương gần đây tới U Châu có ai."
Chưởng quầy hiển nhiên cũng nắm được việc này:" Được, tối nay sẽ có danh sách, có điều U Châu không phải là điểm cuối của họ. Thời gian qua bọn họ tới U Châu mua vật tư, chuẩn bị bắc thượng, từ số lượng vật tư của họ mà xét, thì mục tiêu của bọn họ chính là thành Đại Hành."
"Ta đã đem tin tức của những kẻ này báo cho phía thành Đại Hành rồi, nếu đốc sát có quyền hạn cao hơn thì có thể xem văn thư."
Tiết Trường Phong nghe vậy thì lấy trong đai lưng ra một tấm yêu bài bằng đồng, đây là thứ Ân Nhị Hổ ném cho hắn trước khi đi, hắn không rõ quyền hạn tới đâu. Chưởng quầy kiểm tra xong thì hai tay trả lại:" Được, văn thư sẽ đưa đốc sát sau, ngoài ra kế hoạch cầm vương đang tiến hành, đốc sát chớ thăm dò Vương gia nữa, tránh bứt dây động rừng."
Nhận ra thái độ của chưởng quầy thay đổi rõ rệt, Tiết Trường Phong tranh thủ hỏi:" Vương gia năm xưa ở Liêu Đông đi theo vị tướng quân nào?"
Quả nhiên chưởng quầy đáp:" Mới đầu theo tướng quân Vân Sơ, người tiết chế trực tiếp là trưởng sử Ôn Nhu, sau chuyên môn vận chuyển nô lệ cho tướng quân Cao Khản. Về sau nữa huynh đệ Vương gia đảm nhận việc vận chuyển bách tính ba nước tới Doanh Châu, lúc đó không rõ là theo ai, nói chung là góp sức vì Đại Đường."
"Không phải là theo Tô công chứ?"
Chưởng quầy lập tức nghi ngờ:" Đốc sát rốt cuộc muốn biết cái gì?"
Tiết Trường Phong cười:" Muốn biết rõ hơn mà thôi."
Chưởng quầy nghiêm mặt:" Nói một câu không dễ nghe, người như chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, không được có chủ trương của mình. Ta không biết ở Trường An thế nào, nhưng ở U Châu này, chỉ phụ trách giám sát, không có lệnh bên trên, không được phép có bất kỳ hành động gì."
Tiết Trường Phong chắp tay biểu thị xin lỗi rồi về thẳng phòng, lại lần nữa thả mình xuống giường, nhìn bên ngoài tới xuất thần.
Trong đầu hắn có một câu hỏi không sao xua đi được.
Mới đầu nhìn thấy một trong ba huynh đệ Vương gia cung kính với tiểu nhi tử của Tô Định Phương, hắn thậm chí đã khẳng định tám phần chủ thượng là Tô Định Phương.
Chỉ là về sau lại gặp thêm ba tên hoàn khố, khiến hắn bỏ ngay suy nghĩ này.
Lại lần nữa, vẫn là câu hỏi đó, chủ thượng của mình rốt cuộc là ai?
Mặc dù Ân Nhị Hổ nhiều lần tiến vào Đông cung của thái tử, nhưng địa vị thái tử quá cao, không phải Ân Nhị Hổ có thể tiếp cận. Người mà Ân Nhị Hổ gặp ở Đông cung có lẽ là chủ thượng, dù sao Ân Nhị Hổ là chưởng quầy cấp một duy nhất mà hắn gặp, còn tên chưởng quầy vừa rồi chẳng qua là cấp ba.
Sau khi nhận cảnh cáo nghiêm khắc từ chưởng quầy, Tiết Trường Phong không ra ngoài nữa mà ở trong phòng nghiên cứu văn thư do chưởng quầy đưa tới.
Càng xem văn thư Tiết Trường Phong càng kinh hãi, trong hai tháng qua có lượng lớn con cháu huân quý tới U Châu, còn có một số đã rời U Châu, mục tiêu là thành Đại Hành.
"Đám người này rốt cuộc muốn đi đâu, làm gì?"
Tiết Trường Phong thấy mình phải tra cho rõ.