Q6 - Chương 027: Đại ngư đông du.
Q6 - Chương 027: Đại ngư đông du.Q6 - Chương 027: Đại ngư đông du.
Chưởng quầy U Châu tên là Trần Bình, đây là một cái tên hết sức bình thường, Tiết Trường Phong sau khi biết cái tên này liền coi như nó chưa từng tồn tại.
So với Trần Bình, cái tên Tiết Trường Phong hiển nhiên là không hợp cách, là một mật điệp, tên càng ít đặc trưng, càng ít gây chú ý càng tốt.
Ban ngày hắn nằm trên giường nghe ve kêu hết cả buổi, bây giờ là buổi tối, không nghe thấy tiếng ve kêu nữa, nhưng biết cây cối xung quanh đậu đầy ve.
Dưới sự suất lĩnh của Trần Bình, Tiết Trường Phong vào nhà của ba huynh đệ Vương gia từ cửa bên, bọn họ gặp rất nhiều hộ viện, đám hộ viện này vũ trang không tệ, tuy không có thiết giáp hộ thân song mỗi người cũng được một bộ giáp da, trông rất hùng tráng.
Tiết Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn trên tường cao, đám cung tiễn thủ đã giương sẵn cung chuẩn bị bắn, chỉ muốn lập tức rời đi. Thấy Trần Bình vẫn thong thả đi phía trước, đành bình tĩnh lại đi theo, nhưng hai tay giấu trong tay áo không ngừng mân mê chuôi đao.
Sau khi đi vào nội trạch thì nơi này chi chít toàn phòng là phòng, bề ngoài mỗi phòng không khác nhau là bao, chỉ có thể thấy được sự khác biệt.
Trần Bình đẩy cửa gian phòng thứ ba bên trái, ánh mắt Tiết Trường Phong liền trở nên thâm trầm, không phải hắn cố ý làm thế, mà vì căn phòng trước mắt cực sâu, tới mười trượng.
Gian phòng này chỉ có hai cửa sổ nhỏ, việc chiếu sáng hoàn toàn dựa vào mười mấy ngọn nến cá kình to bằng cánh tay. Chống đỡ cho gian phòng cực sâu này là sáu cái cột cực to, trên cột đóng đầy vòng sắt, mỗi cái vòng sắt nối với một sợi xích sắn, cuối sợi xích là một người.
Trần Bình nói với Tiết Trường Phong:" Ba huynh đệ Vương gia cùng với ba tên biểu huynh đệ đều ở đây cả."
Tiết Trường Phong đi tới trước mặt Vương lão đại, chăm chú nhìn gương mặt béo tốt của hắn, hỏi nhỏ:" Vì sao nhất định phải rời Trường An?"
Vương lão đại yếu ớt ngẩng đầu lên:" Chút gia nghiệp huynh đệ bọn ta dùng mạng mới đổi được bị tòa thành đó hút cạn, ta khổ nửa đời là để nửa sau cuộc đời hưởng thụ, là để con cháu phú quý."
"Tiền ngươi kiếm được đều là tiền tạo nghiệt mà ra, không mau tiên tán đi thì để lại gây nghiệt cho con cháu à?”
"Ngươi từng nghèo chưa?”
Tiết Trường Phong gật đầu:" Lúc nào cũng nghèo."
Vương lão đại ho khàn khàn:" Nếu đã nghèo rồi thì không nên hỏi, nếu ngươi đã hỏi thì chứng tỏ ngươi chưa đủ nghèo. Lão tử khi còn nhỏ quanh năm cùng mẫu thân, huynh đệ tỷ muội chen chúc trên cái giường đất, đợi phụ thân mang đồ ăn về. Ngươi có biết bọn ta vì sao không rời giường không?"
Tiết Trường Phong lẩm bẩm:" Vì chỉ có một cái quần thôi."
Vương lão đại cười thảm:" Buồn cười không?"
Tiết Trường Phong nhớ lại cuộc sống ở Đam Châu, lắc đầu:" Ta từng thấy một số người quanh năm bốn mùa trần truồng, khi đó ta cũng không cười ... Nói đi, vì sao về sau lại dính dáng tới đám dư nghiệt Tân La?”
Vương lão đại trả lời rất đơn giản:" Vì kiếm được nhiều tiền hơn."
Tiết Trường Phong nhìn người nhà của hắn bị trói như gia súc:" Hối hận không?"
Vương lão đại lắc đầu:" Không!"
Tiết Trường Phong thở dài:" Khi khốn khổ kiếm tiền nuôi gia đình, làm gì cũng là thiên kinh địa nghĩa, cho dù có đi cướp bóc cũng là một nghề kiếm sống thôi. Ngươi sai là sai ở chỗ khi đã quá giàu rồi vẫn còn làm chuyện táng tận lương tâm, đã vượt qua phạm vi nuôi gia đình."
"Nên ngươi phải chết."
Vương lão đại khẩn thiết nói:" Ta tự biết mình tội ác chồng chất, hôm nay gặp báo ứng cũng là đáng đợi, nhưng trong nhà có con nhỏ..." Tiết Trường Phong không cho hắn nói hết:" Ngươi khỏi cần để lại hậu đại nữa, tha mạng hai tiểu nữ tử của ngươi để nửa huyết mạch của ngươi được truyền thừa đã là may lắm rồi."
Vương lão đại không cầu xin, chỉ nói:" Để ta đi trước mở đường cho người nhà."
"Đừng đi vội, Tô Hưởng tìm ngươi để làm gì?"
"Tô công muốn mua 5000 nô binh."
5000 ? Con số này làm Tiết Trường Phong phải giật mình:" Mua bán có thành không?”
"Nô binh tốt nhất là ở phương bắc, Quách Đại Phong bị thiên sứ đưa đi, nguồn nô binh phương bắc bị cắt đứt, ta cũng chẳng thể làm gì."
Tiết Trường Phong nghe vậy thì hỏi gì thêm nữa, gật đầu với Trần Bình, Trần Bình liên dẫn hắn rời khỏi gian phòng này, tới kho báu của Vương gia.
Xem kho báu xong Tiết Trường Phong mới biết ba huynh đệ vương gia chết chẳng oan, vì trong kho này có đồ tiến cống của người Khiết Đan.
Đám người này đã có đủ điều kiện thành hào kiệt một phương rồi, nếu để ba huynh đệ chúng phát triển thêm vài năm nữa, nói không chừng có Đậu Kiến Đức, hoặc Lưu Hắc Thác khác xuất hiện.
Trần Bình vẫy tay gọi một thư sinh văn nhược tới, giới thiệu:" Đây là trướng phòng tiên sinh của Vương gia, phàm là chỉ tiêu của Vương gia, hắn đều biết rõ. Trước khi phát động kế hoạch cầm vương, tiên sinh đã thu hồi về chừng bảy thành tiền của Vương gia, nếu thời gian sung túc có thể thu hồi thêm một thành nữa, đáng tiếc thời gian không đợi người, đành vậy thôi."
Tiết Trường Phong giờ mới hỏi:" Vậy là người bên cạnh ba huynh đệ Vương gia đều là của chúng ta?"
"Chủ thượng sớm không tin tưởng huynh đệ chúng, ngay từ đầu cho người theo bên cạnh, dặn loại người này ở giai đoạn đầu nhất định phải dốc sức bồi dưỡng, một khi thấy chúng có dấu hiệu giao long hóa rồng thì nhanh chóng ra tay, rút gân lột da chúng..." Nghe câu này Tiết Trường Phong bỗng nghĩ tới Hạ Lan Mẫn Chi, chỉ không biết tên đó có tới ngày giao lòng hóa rồng không?
Cứ nhìn Trần Bình đao không dính máu mà khống chế toàn bộ Vương gia, có thể thế lực lượng Vương gia dựa vào những năm qua do chủ thượng ban cho, hoặc có thể nói, Vương gia giúp chủ thượng bồi dưỡng lực lượng, đợi khi huynh đệ này có sức uy hiếp thì phái người tới thu hoạch.
Hạ Lan Mẫn Chi, Từ Kính Nghiệp, không biết còn bao nhiêu kẻ nghĩ mình là hào kiệt kỳ thực đều nuôi dưỡng lực lượng cho chủ thượng.
Tiết Trường Phong ở lại đại trạch Vương gia sáu ngày, trong sáu ngày này đại trạch vẫn náo nhiệt như thường, đám buôn nô lệ các nơi không ngừng vận chuyển nô lệ tới.
Sau đó thông qua các chưởng quầy của Vương gia, đưa tới nơi họ nên đi.
Đến ngày thứ bảy, đại trạch đột nhiên bốc cháy, hơn nữa lửa vừa bốc lên đã lan khắp cả đại trạch Vương gia, không cách nào ngăn được.
Tiết Trường Phong và Trần Bình ngồi trong tửu lâu đối diện, nhìn thế lửa không cách nào cứu được nữa, còn có khả năng lan tới phía tửu lâu liên bỏ lại rượu thịt ăn dở, ung dung bỏ đi.
Bách tính thành U Châu cũng chỉ đứng nhìn vụ cháy lớn đó, không hô hoán mọi người tới cứu viện. Sở dĩ bọn họ lạnh nhạt như thế do ai cũng biết Vương gia là tên buôn nô lệ đáng chết, chỉ cần có người hỏi tới chuyện này, bất kể người tốt hay kẻ xấu đều nói đây là báo ứng.
Quan phủ không nhìn như thế, nhưng chuyện này xảy ra trong thời điểm Hách Xử Tuấn bị hoàng đế gọi tới Thái Sơn, không ai rõ chuyện gì, nến họ mang thái độ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Hào thân Hà Bắc thì toàn thể hành động, công khai hoặc ngầm ngầm điều tra chuyện này, lo sợ đây là dấu hiệu một đợt thanh trừng nữa ở Hà Bắc sẽ bắt đầu. Cũng có nhiều người quan tâm tới tài sản của Vương gia.
Đám Đường Mục, Vu Chi Vi, Ân Phúc lấy cớ tới thành Đại Hành làm căn, dẫn thương đội có bốn cái xe ngựa, được đám hộ vệ tinh nhuệ bảo vệ, lập tức rời khỏi U Châu tiến về phía bắc.
Tiết Trường Phong thông qua Trần Bình báo với Ân Nhị Hổ, hắn muốn đi theo đám hoàn khố đó tới thành Đại Hành xem sau. Sau đó đơn thương độc mã nhảy lên một con ngựa, bám theo sau thương đội.
Mà thông qua trò chuyện với Trần Bình và Vương lão đại, Tiết Trường Phong đã có đối tượng nghi ngờ mới, đó là Bùi Hành Kiệm, vì nữ nhi của Bùi thị hắn hiện là thái tử phi ... Thỏa mãn mọi điều kiện thành chủ thượng.
(*) Buồn cười vãi, thằng cha này, hở ra chút là hắn nhận người ta làm chủ thượng.