Q6 - Chương 028: Ân oán đã lâu. (1)
Q6 - Chương 028: Ân oán đã lâu. (1)Q6 - Chương 028: Ân oán đã lâu. (1)
Đoàn người vất vả suốt một năm trời mới tới được Thái Sơn, vậy mà tới nơi thì công trình ở nơi này vẫn chưa hoàn thành.
Duyện Châu thứ sử Đăng Khả Độ xây một tòa hành cung dưới chân Thái Sơn, hiện hoàng đế ở trong hành cung này, còn một tháng nữa sẽ tới lễ phong thiện, trên đỉnh núi còn có hơn vạn dân phu đang tích cực trải đoạn bậc thang cuối cùng, một khi thang xây xong là lúc hoàng đế lên Thái Sơn.
Ôn Nhu đem văn thư vừa thu được ném vào lò nhỏ, đợi cháy thành than mới nói với Vân Sơ:" Ba mươi vạn quan tiền tài và cống phẩm năm ngoài của người Khiết Đan, các ngươi muốn xử lý thế nào?"
Địch Nhân Kiệt nói ngay:" Cống phẩm để lại cho ta, thứ khác các ngươi tự tiện."
Ôn Nhu nhìn Địch Nhân Kiệt:" Ngươi cần cống phẩm để làm cái gì?"
"Ta thấy Quách Đãi Phong còn tác dụng, không nên chết bây giờ. Kẻ này ở vị trí cao, tham lam mà lại nhát gan sợ chết, nếu dùng thỏa đáng có thể thay chúng ta gánh nạn một lần."
Vân Sơ tán đồng:" Đúng đấy, bây giờ muốn tìm một tên ngốc có thân phận như thế thật khó, giữ hắn lại thì hơn."
Ôn Nhu cười:" Địch Nhân Kiệt ngươi thật âm hiểm, giờ cá lớn trong ao ngày càng ít, ba chúng ta dễ bị bại lộ, ngày sau xảy ra chuyện gì rất dễ liên tưởng tới chúng ta. Ngươi nói đúng lắm, giữ lại vài con cá lớn, thậm chí sau chúng ta nên nuôi vài con cá lớn, ngu xuẩn chút, thích đối địch với chúng ta một chút, bằng với việc bảo vệ chúng ta.
Chính là cảm giác này, nói ra một câu mà hai người kia hiểu ngay, cảm giác tri kỷ khó tìm làm Địch Nhân Kiệt ngày một lún sâu vào việc xấu hai tên đó làm, nâng chén trà lên:" Nào chư vị, cùng cạn."
Đây là chặng cuối rồi, một năm bôn ba làm không ít người mọi mệt, lúc này tất cả mong đợi phong thiện diễn ra đúng hẹn, đừng có thêm sự cố nào nữa. Từ thời Chu đã có chuyện thiên tử lên Thái Sơn tế tự trời đất rồi.
Cho nên khi Thủy hoàng đế lên Thái Sơn thì trên núi đã có một số bậc thang, lại vì quy mô phong thiện Thái Sơn của Thủy hoàng đế cực lớn, bậc thang trước kia đục cho thiên tử lên đã không đủ cho nhân mã lên núi, phải đục lại lần nữa.
Tới Hán Vũ đế Lưu Triệt, ông ta thấy công tích mình hơn cả Thủy hoàng đế, cho nên cực bệch đục một con đường mới, cho dù con đường này ngay bên cạnh con đường thời Tân, ông ta thà bỏ chứ không dùng.
Cũng bệnh không kém chính là Lý Trị bây giờ, thứ sử Duyện Châu đã đục đường đi bộ từ hai năm trước, dùng 8000 người, hao phí 16 vạn quan cuối cùng cũng hoàn thành con đường mới.
Có điều dù là ngôn quan hà khắc nhất cũng không ai đứng ra chỉ trích hoàng đế lãng phí tiền của dân, vì tiền này do thiếu phủ giám bỏ ra, không dùng một đồng tiền của dân.
Quan trọng nhất là toàn bộ thực hiện theo tiêu chuẩn Trường An.
Tiêu chuẩn Trường An tức là công bộ đưa ra mục tiêu công trình, đòi hỏi chất lượng, soạn ra chỉ phí đại khái, sau đó mang tới Trường An đấu thầu.
Vân Sơ vẫn nhớ, vì khi đó hội đấu thầu do y và thiếu phủ giám giám chính Độc Cô Mưu cùng chủ trì.
Vân Sơ nhìn trúc đội công trình Tấn Xương, vì đội công trình này có kinh nghiệm phong phú, nhất là ở công trình lớn, từng biểu hiện ưu tú trong việc xây dựng Đại Minh Cung, Hưng Khánh Cung. Lại còn thể hiện ra được sự coi trọng của họ với chất lượng công trình, chắc chắn là đội công trình hàng đầu của Đại Đường.
Đương nhiên, điều này không hề liên quan tới việc Vân Sơ có hai thành cổ phần trong đội công trình này. Vân Sơ chỉ muốn cho đội công trình tới từ phường Tấn Xương này thêm nhiều cơ hội rèn luyện, từ đó thành đội công trình mang tính biểu tượng của Trường An.
Còn Độc Cô Mưu thì nghe tên một cái đã biết chẳng phải là người tốt, năm xưa còn làm phò mã của An Khang công chúa, giao tình thân thiết với Lý Thừa Càn. Nghe nói lúc Lý Thừa Can tạo phản, ông ta là người kiêu dũng nhất, chém chết không ít hộ vệ của thái tông. Lý Thừa Càn thất bại bị biếm làm thứ dân, đi đầy, còn Độc Cô Mưu bị thái tông hoàng đế đánh mấy chục roi, tiếp tục làm phò mã đô úy.
Đợi sau khi Lý Trị làm hoàng đế, năm Vĩnh Huy thứ tư, Nón xanh vương Phòng Di Ái tố cáo ông ta cùng Ngô vương Khác, Cao Dương công chúa mật mưu tạo phản. Trường Tôn Vô Ky bắt ông ta vào đại lao, vốn chuẩn bị dùng xe xé xác, rồi chém đầu cả nhà. Thế rồi chẳng biết làm sao mà được thả ra lành lặn, lại còn thăng quan thành thiếu phủ giám giám chính.
Có thể trải qua hai lần tạo phản mà không chết, còn không tổn thất gì, tất nhiên là có bản lĩnh.
Cho nên khi đấu thầu công trình xây dựng lối đi bộ Thái Sơn, dù đội công trình Tấn Xương bất kể báo giá, thiết kế hay thời hạn thi công rõ ràng có ưu thế hơn, cuối cùng trúng thầu lại là Duyện Châu thứ sử Đằng Văn Trọng.
Đằng Văn Trọng thì có gì? Trừ biết phát động lao dịch, bóc lột bách tính ra thì còn biết cái rắm.
Bằng vào cái gì mà ông ta trúng thầu?
Ông ta có tham dự đấu thầu đâu.
Vân Sơ lật bàn tại chỗ, nói thẳng với Độc Cô Mưu lần xây dựng này, huyện Vạn Niên không ứng tiền.
Kết quả Độc Cô Mưu thong thả nói, công trình này do thiếu phủ giám đầu tư toàn bộ, không phiền tới huyện Vạn Niên, làm Vân Sơ đau dạ dày mất mấy ngày.
Hôm nay rốt cuộc cũng tới ngày nghiệm thu công trình đường đi bộ Thái Sơn rồi, Vân Sơ chuyên môn gọi đại chưởng quầy Lưu Tam Tài, nhị chưởng quây Bành Tứ của Đội công trình Tấn Xương tới. Phàm là con đường này có chỗ nào không ổn, sẽ không qua được con mắt của hai người này.
"Kiểm tra thật kỹ cho lão tử."
Nghe giọng điệu bất thiện của Vân Sơ, sắc mặt đám Đằng Văn Trọng hết sức khó coi, ngược lại Độc Cô Mưu thì lại tựa gió thoảng mây bay, có vẻ chẳng sợ Vân Sơ tra ra vấn đề gì.
"Phàm phát hiện ra có ẩn họa gây nguy hiểm cho bệ hạ, chớ trách bản quan vô tình." Vân Sơ tới trước mặt Đằng Văn Trọng uy hiếp:
Độc Cô Mưu tuổi trung niên, dáng người thanh thanh, da trắng như ngọc, mặt dài, mắt dài, râu dài mượt mà, cực kỳ có phong thái mưu thần, nhẹ nhàng nói:" Chỉ một công trình thôi, sao quận công để bụng thế?"
"Ngươi phá hoại đại sự của ta, còn dám nói là chuyện nhỏ à?”
"Chỉ làm một con đường, dính líu gì tới chuyện lớn với chuyện nhỏ chứ. Chẳng qua là kiếm ít đi chút tiền thôi, nói là chuyện lớn thì quá rồi."
Vân Sơ vẫn hùng hổ:" Bản quan vốn muốn nhân cơ hội này đưa cách xây dựng của Trường An phổ biến toàn quốc, nay bị thứ khốn kiếp các ngươi hủy mất, bản quan không dễ bỏ qua cho các ngươi đâu."