Q6 - Chương 029: Ân oán đã lâu. (2)
Q6 - Chương 029: Ân oán đã lâu. (2)Q6 - Chương 029: Ân oán đã lâu. (2)
Độc Cô Mưu chẳng sợ, song kín đáo lùi lại tránh bị nước bọt của Vân Sơ phun vào mặt, sau đó mới nói:" À, thế thì trước kia quận công phải nói rõ chứ."
Vân Sơ gắn giọng:" Nói rõ thì ngươi lui à?"
"Tất nhiên là không rồi, lợi ích toàn thiên hạ không thể bị một mình Trường An độc chiếm. Đâu phải chỉ người Trường An cần ăn cơm, bách tính toàn thiên hạ cần căn cơm, không thể nào Trường An béo múp rồi, nơi khác lại gây như que củi. Duyện Châu nghèo khó, không dễ gì có được miếng thịt trên trời rơi xuống, tất nhiên giữ chặt lấy mà ăn."
"Giám chính nói lời ấy là sai rồi, không có quy củ không có trật tự. Đợi Trường An định ra quy củ, địa phương học theo sẽ bớt nhiều công sức, đây là chuyện lợi ngàn đời, một công trình sao mà bì được."
Độc Cô Mưu cười:" Quy củ của Trường An mà xứng sao?"
"Rồi sẽ có một ngày cho ngươi biết Trường An có xứng không." Vân Sơ nói xong lần nữa quay sang đám công tượng, ngang nhiên tuyên bố:" Tra thật kỹ, tra ra vấn đề sẽ có thưởng."
Đằng Văn Trọng nhìn theo bóng lưng Vân Sơ đi xa dần, lòng như lửa đết:" Làm sao bây giờ?"
Độc Cô Mưu hỏi:" Ngươi có làm tốt chuyện này không đấy?"
"Loại công trình kiểu thế này, chỉ cần muốn bới móc thì thế nào chẳng ra vấn đề, chẳng qua là xem vấn đề nhỏ hay lớn thôi."
"Chỉ cần không phải là vấn đề lớn thì Vân Sơ chẳng thể làm được gì."
Đã có phái Trường An do Vân Sơ đứng đầu thì cũng có phái Lạc Dương do Độc Cô Mưu đứng đầu.
Vân Sơ đối đầu với Độc Cô Mưu chẳng cần phải ngụy trang gì hết, sắn ống tay áo lên chơi thôi. Lưu Tam Tài thấy Vân Sơ quay về, liền nhỏ giọng nói:" Trước kia trước đấu thầu, người của chúng ta tới Thái Sơn, tính toán kỹ càng, từ chân núi lên đỉnh núi phải sáu nghìn bậc thang, ở giữa phải có sáu tòa sơn môn, hai mươi tám đình đài ..."
Vân Sơ đợi Lưu Tam Tải lải nhải xong hỏi:" Bên họ làm thế nào? Có đạt yêu đầu chất lượng không?"
Lưu Tam Tài hừ một tiếng:" Vốn là chỗ phải trải đá xanh, bọn chúng lại làm con đường đất dài sáu dặm, tuy bên trên trải ít cát, nhưng sắp tới mùa mưa ở Thái Sơn, đất nhất định sẽ biến thành bùn."
"Nói cách khác là chúng bớt xén công trình, theo như ngươi ước tính, chúng nuốt bao nhiêu?”
"Ít nhất mười vạn quan."
"Ha ha ha, chỉ sợ bọn chúng không tham, nếu đã tham thì chớ trách lão tử lấy chúng ra khai đao."
Vân Sơ sau khi trở về nhanh chóng soạn thảo tấu sớ, đến chiều tấu sớ đàn hặc đám Độc Cô Mưu, Đằng Văn Trọng mượn cơ hội sửa đường lên Thái Sơn, tham ô mười vạn tiền thuế đã đặt lên bàn Lý Trị.
Đợi Vũ Mị đọc tấu sớ xong, Lý Trị tinh thần không tốt, hời hợt hỏi:" Đáng tin không?"
Vũ Mi gật đầu:" Vân Sơ rất ít khi đàn hặc người khác, chứng tỏ nắm chắc vấn đề y mới nói."
Lý Trị thở dài:" Sóng này chưa yên sóng khác đã tới, trẫm mới khỏe được một chút thì tranh đấu giữa Trường An và Lạc Dương nổ ra. Vân Sơ nhắm vào Độc Cô Mưu làm cái gì, không chịu yên một chút để trẫm thanh nhàn à?"
Vũ Mị nhíu mày:" Bệ hạ, tham ô mười vạn không phải là chuyện nhỏ, bệ hạ muốn mặc kệ sao?"
Lý Trị thở dài:" Chuyện này ngay từ đầu là Độc Cô Mưu đào hố bẫy Vân Sơ, hoàng hậu không tin thì điêu sổ sách của Thiếu phủ giám tới mà xem. Thiếu phủ giám dứt khoát không tiêu tới mười sáu vạn quan đâu. Độc Cô Mưu sở dĩ không công bố chỉ phí làm đường chính là đợi Vân Sơ đàn hặc đấy." Vũ Mi khó hiểu:" Thế thì sao chứ, cái bẫy này chẳng thể làm tổn hại gì tới Vân Sơ được."
"Chuyện này nói ra thì dài." Lý Trị uể oải nói: "Nay Vân Sơ gần như đã xới tung cả Trường An lên xây lại một lượt, chỉ có thành nam là gần như không đụng tới. Có thể nói, Trường An chỗ nào cũng đẹp, cũng mới mẻ, chỉ có thành nam vẫn tồn tài như cũ."
"Không chỉ như thế, Vân Sơ còn quy định, chuyện giết mổ gia súc ở Trường An chỉ được tiến hành dưới sự giám sát của quan phủ, tránh cho thịt thối, thịt bệnh trà trộn vào thị trường. Nàng đoán xem, lò mổ lớn nhất của Trường An ở đâu?"
Vũ Mị bắt đầu thấy thú vị rồi:" Thành nam."
Lý Trị lại nói:" Người đời thích ăn tương, nàng nói xem cơ sở sản xuất tương lớn nhất Trường An ở đâu?"
Vũ Mị cười to:” Thành nam."
Lý Trị cũng không nhịn được cười:" Cho nên thành nam bây giờ hôi thôi khắp mười dặm, thù này kết quả sâu. Đỗ thị ở thành nam vốn tương giao với Độc Cô thị, Vân Sơ luôn muốn dùng cái giá nhỏ nhất cải tạo thành nam, biến Trường An thành một chỉnh thể."
"Thế nhưng lượng lớn địa khế thành nam nắm trong tay Đỗ thị, Vi thị, Độc Cô thị, bọn họ không chịu bán rẻ. Vân Sơ có thể lừa được bách tính chứ không lừa được hai nhà Vi Đỗ, người ta sớm nhìn ra cơ hội trong chuyện này nên thâu tóm lượng lớn nhà đất."
" Vân Sơ bị ràng buộc bởi đống quy củ do y đặt ra, không làm càn được, y liền dùng quyền phó lưu thủ, đem hết sản nghiệp bẩn thỉu nhất di chuyển tới thành nam, muốn giá đất nơi này giảm mạnh."
"Hai bên cứ thế đấu qua đá lại vô số lần rồi."
Vân Sơ liên tục dâng ba bản tấu đàn hặc đám người Độc Cô Mưu tham ô phạm pháp, hoàng đế không nói lời nào.
Ngay cả ngự sử đài không hỏi han gì tới, làm người ta lòng nguội lạnh. Từ sau khi tới Thái Sơn, hoàng đế cứ ở lỳ trong hành cung không đi đâu cả, ngay tảo triều cũng miễn luôn.
Không gặp được hoàng đế, tấu sớ lại bị áp xuống, Vân Sơ chẳng làm gì được Độc Cô Mưu.
Có thể nhìn ra, hoàng đế không muốn có thêm chuyện gì ở dưới Thái Sơn.
Đã tháng tám rồi, chân núi Thái Sơn nóng nực, muốn mát mẻ thì phải lên núi, nhưng từ sau khi công tượng cuối cùng xuống núi, Thái Sơn đã bị công tượng phong tỏa hoàn toàn, không ai được lên núi.
Đại doanh trung quân đã tiếp quản toàn bộ nhiệm vụ phòng vệ Thái Sơn, chủ soái hậu quân Vân Sơ lại lần nữa tiến vào trạng thái rảnh rang, điều này cho thấy hoàng đế ngứa mắt với y, thủ đoạn của Độc Cô Mưu không phải là không có tác dụng gì.
Đây là lý do vì sao Tiết Nhân Quý không muốn đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ hoàng đế, dứt khoát muốn ra ngoài cầm quân, dù là đến Tây Vực. Vì bất kể chuyện gì xảy ra, động chút là giải trừ binh quyền chủ soái, đó là điều các tướng quân cực ghét, chuyện này đả kích uy tín của họ trong quân, đả kích tự tôn của họ.
Cũng chính vì lý do này đa phần hộ vệ hoàng gia nghe thì oai, chủ yếu toàn loại phế vật, chỉ phế vật mới chịu làm loại việc mất tư cách này, đây là vị trì giành cho nô tài của hoàng gia, không phải là tướng quân đích thực.