Q6 - Chương 030: Bị người ta chướng mắt rồi.
Q6 - Chương 030: Bị người ta chướng mắt rồi.Q6 - Chương 030: Bị người ta chướng mắt rồi.
Trong sơn cốc gần Thái Sơn có không ít những con suối nhỏ, xua đi không ít cái nóng tháng tám, gia quyến quan viên trốn vào đây tránh thời tiết khó chịu, ngày phong thiện gần lắm rồi, không ai muốn đổ bệnh thời gian này, bỏ lỡ cơ hội hiếm có trong đời.
Đa phần mọi người tập trung gần cửa sơn cốc, nơi đó bằng phẳng hơn, thích hợp cắm trại, càng đi sâu vào thì càng hẹp, không những đi lên cao mà còn vượt qua những bãi đá gập ghềnh, mọi người tới đây tránh nóng thôi, không cần mạo hiểm tới chỗ chưa rõ.
Vân Sơ một mình theo những dòng suối đó đi lên, từ nhỏ chăn cừu trên núi, chuyện này chẳng làm khó được ý. Tới khi phát hiện một thác nước, nước ở đây rất trong, chảy siết, y cảm thấy suối từ lưng núi chảy xuống này không có cá. Vậy mà Lý Tích vẫn khoác áo tơi, ngồi trên tảng đá lớn, câu cá giữa dòng, làm Vân Sơ hoài nghi phán đoán của mình.
Xuống suối xem xét kỹ dòng nước, Vân Sơ khẳng định nơi này không có cá, lớn giọng hỏi Lý Tích ngồi gần dòng thác:" Anh công đang câu cá à?"
Lý Tích chẳng buồn nhìn Vân Sơ hỏi câu vô nghĩa:" Phải."
Vân Sơ thấy Lý Tích nhấc cần lên, câu được con cá màu đỏ rực, dài hai tấc, nặng không quá hai lạng.
Vân Sơ nhảy lên tảng đá lớn, kiểm tra giỏ cá của Lý Tích, phát hiện trong đó không ngờ lại có bốn năm con cá vảy đỏ. Loại cá này hình dạng có hơi lạ, miệng rộng người thon dài, trông giống rồng, nhảy tanh tách trong giỏ, xem ra là một loại nóng tính.
"Anh công vì sao biết nơi này có cá."
Lý Tích rất bực vì bị làm phiền, song không trả lời không được:" Từ năm Trinh Quan thứ tư, sau khi thái tông hoàng đế đánh bại Đột Quyết, tới năm Trinh Quan thứ mười lăm, trong vòng mười một năm, quần thần khuyên gián phong thiện Thái Sơn tới mười sáu lần."
"Trong đó hai lần thái tông hoàng đế chuẩn bị xong rồi, nhưng lại bỏ. Năm Trinh Quan thứ tám, lão phu dẫn sáu vạn quân cùng Ngụy Trưng võ về Sơn Đông, khi đó truân binh dưới Thái Sơn, làm tiên phong cho thái tông hoàng đế."
"Mặc dù cuối cùng thái tông hoàng đế không đi, nhưng lão phu ở lại dưới chân núi những ba tháng."
Vân Sơ ồ một tiếng, chỉ mấy con cá vảy đỏ:" Cá này có ngon không?"
" Sĩ nhân Sơn Đông nói loại cá này hình giống rồng, có long uy, nên coi là hóa thân của rồng, đặt tên là thân ngư, cũng còn gọi là long ngư. Ngươi nhìn nó lại nghĩ tới ăn trước tiên."
"Đương nhiên." Vân Sơ liếm môi:" Loại cá này có thể sống trong dòng chảy mạnh, thịt nhất định sẽ chắc, hẳn là không thể tệ được."
Lý Tích chẳng biết nói gì hơn:" Bệ hạ ở gần đây mà ngươi cũng dám ăn long ngư à?
Vân Sơ nhìn trái nhìn phải, không ai tới chỗ ồn ào này:" Len lén ăn là được."
Lý Tích lườm Vân Sơ:" Hừ, nhát như chuột."
"Ồ, nói thế là Anh công ăn rồi."
Lý Tích ghé tới gân Vân Sơ:" Ngon vô cùng."
Vân Sơ ngả người ra sau, liếc xéo Lý Tích:" Sao ta lại ngửi thấy mùi âm mưu nhỉ?"
Lý Tích khit mũi khinh thường, xách giỏ cá đi xuống mảnh đất bằng bên suối, thoáng cái giết năm con cá, đốt một đống lửa, dùng que gỗ xiên qua cắm bên đống lửa nướng.
Vân Sơ nhìn hành vi nguyên thủy của ông ta, chém miệng:" Uổng phí của trời."
Lý Tích nhổ một con cá đưa Vân Sơ:" Vậy ngươi làm thử xem."
Nói rồi lần mò khắp người, cuối cùng chỉ lấy ra được một gói muối nhỏ thì tiếc nuối, cắm con cá trở lại đống lửa, đợi nướng chín dần.
Lý Tích nhìn con suối trước mắt với vẻ đăm chiêu:" Nơi này có tên là Thái Thạch Khê." Vân Sơ gật đầu chuẩn bị nghe một câu chuyện dài, ai ngờ Lý Tích nói đúng một câu rồi im luôn, vẻ mặt ngây ngây, chẳng có chút tinh thần nào.
Có vẻ như tỉnh thần của Lý Tích hôm nay rất tệ, Lý Thừa Tu lo lắng cho cha mới cầu xin Vân Sơ tới xem.
Người có tuổi rồi kỳ thực ky nhất là chìm đắm vào chuyện xưa cũ, một khi có dấu hiệu này, chứng tỏ người đó đã mất đi động lực sống tiếp.
"Anh công già càng khỏe mạnh, có định kinh lược nước Oa không?"
Đôi mắt mờ đục thất thần của Lý Tích thoáng cái có tiêu điểm trở lại:" Ngươi sẽ ủng hộ lão phu chứ?"
"Chỉ cần hùng tâm của Anh công chỉ giới hạn ở nước Oa, ta nhất định sẽ tương trợ."
"Ba năm lập mưu, ba năm quấy nhiễu, ba năm diệt quốc." Lý Tích thở dài:" Lão phu lấy đâu ra mười năm như thế?"
Vân Sơ thấy cá hơ bên lửa đã dần khô, liền xoay vị trí mấy con cá:" Anh công không cần đề phòng ta như thế, tam nhi tử Tô Hưởng của Tô công đã bắt đầu chiêu binh mãi mã ở Liêu Đông rồi, còn cả hơn hai mươi vị huân quý cũng phái người tới."
"Đúng lúc này Tôn Nhân Sư lại khôi phục chức vụ Hùng Tân đạo tổng quản, hẳn là các vị an bài."
Lý Tích không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận:" Chỉ nói, bệ hạ có biết chuyện này không?"
"Bệ hạ có biết hay không thì ta không rõ, dù sao thì ta cũng không nói, thời gian qua ta còn bận xử lý chuyện Độc Cô Mưu tính kế ta. Bệ hạ hẳn là ghét ta sinh sự, không muốn gặp ta."
Lý Tích thấy một con cá đã nướng chín liền đưa cho Vân Sơ, Vân Sơ rải ít muối lên đó, Lý Tích nhận lấy ngoạm một miếng lớn, răng lão già này cực tốt, nhai luôn cả xương cá...
Vân Sơ không ăn, nhìn về sau lưng Lý Tích, Lý Tích quay đầu nhìn, thấy Vũ Mị và Lý Trị đang dẫm lên tảng đá ven suối đi lên, trông rất tình cảm. Lý Tích vờ như không thấy, Lý Trị và Vũ Mị cũng vờ như không thấy, ai ngờ bị tên Nhị Bách Ngu nhắc nhở, hai bên làm ra vẻ tình cờ gặp nhau.
“Anh công hứng trí thật cao, còn ra đây ăn cá."
"Bệ hạ, lão thần có lễ, thời tiết nóng quá, thần ra đây cho thoáng."
Lý Trị nhìn Vân Sơ đầy khó chịu:" Sao ngươi lại tới đây?"
Vân Sơ thi lễ:" Thân cũng ra đây cho thoáng."
Lý Tích chỉ cá nướng cắm bên đống lửa, không thèm để ý Lý Tích ăn dở, mà nói:" Long ngư mà ngươi cũng dám ăn à?”
Lý Tích đặt con cá đã ăn hết một nửa xuống:" Bệ hạ giáng lâm Thái Sơn, nơi này còn có long ngư nào nữa, chỉ có một loại cá vảy đỏ thôi, bệ hạ thử đi, múi vị không tệ."
Lý Trị không trách tội Lý Tích, chuẩn bị nhận lấy con cá thì Vũ Mi lấy trước, còn nhoẻn miệng cười với Lý Tích:" Bản cung cũng muốn ăn."
Nơi này thân phận Vân Sơ thấp nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, sao có thể để Vũ Mị làm thái giám thử độc, liền xé một miếng thịt cá nhỏ trên tay Vũ Mị cho vào miệng. Vũ Mị hoàn toàn không định ăn, thấy Vân Sơ không chết thì đưa cho Lý Trị.
Lý Trị ăn hết con cá, rửa tay bên suối nói:" Hôm nay trâm chuyên môn tìm Anh công là có một nghi hoặc trong lòng cần cởi bỏ ..."
Vân Sơ thấy hoàng đế nói tới đó liền dừng, biết ý đứng dậy rời đi, người ta không nói là để đợi người không liên quan như y cút xéo.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn