Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1261 - Q6 - Chương 031: Cuộc Sống Đôi Lúc Không Tệ.

Q6 - Chương 031: Cuộc sống đôi lúc không tệ. Q6 - Chương 031: Cuộc sống đôi lúc không tệ.Q6 - Chương 031: Cuộc sống đôi lúc không tệ.

Vân Sơ men theo Thải Thạch Khê đi xa, cho tới khi gặp được con gấu lớn do bốn năm hoạn quan hầu hạ mới dừng lại.

Gấu lớn lúc này nằm trong một vịnh nước, chỉ lộ ra cái đầu xù, móng gấu chìm trong nước chỉ thi thoảng lộ ra ngoài để nhét quả đỏ vào mồm.

Bởi vì gió từ hạ du suối nhỏ thổi lên thượng du, cho nên tới khi Vân Sơ ngồi bên đầu gấu lớn, nó mới phát hiện ra.

Chạy không kịp nữa rồi, gấu lớn giơ cao móng khỏi nước, đưa quả đỏ mà nó ăn được một nửa cho Vân Sơ, đám hoạn quan kinh ngạc, xưa nay chỉ thấy nó giành đồ ăn của người ta.

Vân Sơ không ăn nước bọt của gấu lớn, mà lấy trong giỏ bên cạnh một quả khác, cắn thử thấy khá lắm, không biết tên là gì, chua chua ngọt ngọt, thịt mịn lại không có bã.

Gấu lớn ở bên cạnh Lý Trị lâu, số lần gặp Vân Sơ cũng không ít, mấy năm qua Vân Sơ không đánh nó, tuy nó vẫn sợ nhưng không chạy, ít nhất khi có cái ăn trong miệng không chạy được. Thế là một người một gấu ngồi ăn hoa quả cùng nhau.

Đám hoạn quan không dám tới, Xuân ma ma lại không cố ky nhiều, thấy Vân Sơ và gấu lớn ăn quả rất vui, nàng cũng tới gần, vừa đi vừa phất ống tay áo, đám hoạn quan liền biến mất.

"Quận công đừng lo, bệ hạ tới chỉ muốn hỏi Anh công, lần này phong thiện Thái Sơn, bệ hạ và hoàng hậu sẽ xưng thiên hoàng, thiên hậu, liệu Anh công có ý kiến gì không thôi." Xuân ma ma tiết lộ:

Vân Sơ gật đầu:" Đợi cô có tuổi rồi, không hầu hạ được hoàng hậu nữa, tới Vân gia hoặc chỗ Tư Tư dưỡng lão đi, ở đâu cũng được."

Xuân ma ma bi thương nhìn dòng nước chảy, nắm tai gấu lớn:" Mệnh nô tỳ là hầu hạ người khác, không có phúc được người ta hầu hạ đâu."

Vân Sơ nhìn Xuân ma ma, thấy nữ nhân này đúng là càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Rõ ràng là một nữ nhân tiếc mạng như vàng, lại cứ bày ra vẻ tình sâu ý nặng. Hiện giờ Vân Sơ xác định, Xuân ma ma thích cảm giác xuân tình xao động, chứ chẳng phải là thật lòng.

Nếu bây giờ mà y nhào tới định làm gì đó, Xuân ma ma sẽ vùng vẫy còn dữ hơn cả lợn bị giết vào năm mới.

Một nữ nhân từ nhỏ lớn lên trong cung, lại cùng Vũ Mi vượt qua vô số nguy hiểm, thế thì lý trí là thứ không thể thiếu, bản lĩnh áp chế nhục dục cũng chắc chắn hơn người một bậc.

Thân thể Xuân ma ma thuộc về Vũ Mi, trước kia không chỉ thân xác, ngay cả linh hồn cũng thuộc về Vũ Mi. Hiện giờ cục diện tương đối tốt, không cần quá cảnh giác, linh hồn xuất hiện sai lệch nhỏ, coi như là chút bồi thường nhỏ cho nữ nhân cô đơn trong chống thâm cung.

Đừng thấy nàng hay ồn ào muốn rời Vũ Mị, rời khỏi Vũ Mị rồi nàng còn cái gì?

Bao năm đi theo Vũ Mị, cái khác không học được chứ ích lợi của quyền lực thì hẳn cảm thụ sâu sắc rồi. Nghe nói khi Vũ Mị mới tới chùa Cảm Nghiệp, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, mùa đông chẳng có than củi, chỉ có hai bọn họ ôm nhau sưởi ấm.

Con người ta một khi nếm trải tư vị quyền lực rồi, nó sẽ khắc sâu vào trong xương, cho dù uống nhiều canh Mạnh Bà tới mấy cũng không thể quên được.

Ngoại hình của Vân Sơ rất tốt, cao lớn vạm vỡ mà không có cảm giác thô kệch, uy phong không mất vẻ văn nhã, có gương mặt khiến người ta yên thích. Ban ngày nghĩ nhiều một chút, đến đêm nói không chừng có thể làm chút gì đó trong mơ, với Xuân ma ma mà nói, thế là rất tốt rồi.

Nữ nhân có thể liều mạng vì Vân Sơ chỉ có Ngu Tu Dung, Thôi ma ma, còn Thôi Dao thì thấy Vân gia gặp nguy nhất định sẽ chạy, còn đem Cửu Phì bế nhi tử chạy cùng.

Với Vân Sơ cũng thế, vì lão bà và mấy đứa bé, y có thể chết, chết kiểu gì cũng không thành vấn đề, tay không đánh nhau với dã thú cũng được.

Đợi lão bà và các con an toàn rồi, lúc đó chết cùng Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt cũng không phải là không thể, chứ còn người khác, không tồn tại trong ý nghĩ của y.

Cho nên phương thức quan hệ của hai người bây giờ không nói gì hết, yên tĩnh ngồi nhìn con gấu lớn ăn, hưởng thụ một buổi chiều yên tĩnh hiếm có.

Vân Sơ ngả đầu ra sau cùng gấu lớn dựa lưng vào nhau, ăn thứ quả không rõ tên, Xuân ma ma cởi tất, ngôi sau một tảng đá che nửa người, kín đáo cho chân vào trong dòng nước mát.

Bức tranh rất đẹp, chỉ cần đừng nghĩ quá nhiều, cuộc sống đôi khi thực sự không tệ.

Khi Vân Sơ và gấu lớn vui vẻ ăn hết quả trong giỏ thì đúng lúc phu phụ Lý Trị cũng dâm lên bãi đá quay về.

Thấy Vân Sơ túm tai gấu, Lý Trị bất mãn:" Sao lại đi tranh quả với súc sinh."

Vân Sơ buông tay ra cười:" Quả này không tệ."

Vũ Mị nhìn Xuân ma ma không ở cùng Vân Sơ mà quy củ ngồi dưới một cái cây, thong thả nói:" Đừng hỏi về ba phong tấu chương kia, nhiều năm qua ngươi dựa vào sự tin tưởng của bệ hạ, làm việc không để ý chút quy củ nào. Ngươi đàn hặc người ta tham ô, người ta đàn hặc ngươi mượn việc công mưu lợi riêng, đều toàn thân đầy vấn đề cả, tự biết mình đi."

Vân Sơ thấy hoàng đế không phản bác hoàng hậu, chắp tay nói:" Vậy để vi thần lên Thái Sơn trước mở đường cho bệ hạ."

"Ngươi cướp việc của Lễ bộ thượng thư à?" Lý Trị phất tay:" Ngươi ngoan ngoãn đi theo đại đội nhân mã, nghe theo sự an bài của lễ bộ, đừng để sinh chuyện không đâu nữa là trẫm nhận lòng trung thành của ngươi rồi."

Vân Sơ đánh ủ rũ rời đi.

Thấy Vân Sơ đi rồi, Lý Trị ngồi xuống bên gấu lớn, bới lông nó kiểm tra:" Vân Sơ lại đánh nó à?"

Xuân ma ma vội lắc đầu:" Không ạ, chỉ ngồi ăn quả cùng nhau."

Vũ Mị tủm tỉm cười:" Vân Sơ không làm gì ngươi đấy chứ?" Xuân ma ma mặt trắng bệch:" Nô tỷ ngồi cách Lam Điền quận công rất xa."

Lý Trị bất mãn nói với Vũ Mị:" Đó là trọng thần của trẫm, nàng chớ cười."

Vũ Mị lườm:" Hôm đó Ngu thị đánh tới cửa, bệ hạ cười nhiều nhất."

Lý Trị hắng giọng lảng đi, nhìn quanh vịnh này, nước rất trong, độ sâu vừa phải, xung quanh một bên có tảng đá lớn che chắn, bên kia là rừng cây, chỉ có một lối đi vào, liền bảo Xuân ma ma:" Quây màn, nơi này suối xanh nước nông, trẫm muốn tắm."

Xuân ma ma chạy đi hô một tiếng, tức thì có rất nhiều người trong rừng chạy ra, thoáng chốc đã dùng vải quây quanh một đoạn suối. Lý Trị được cung nga hầu hạ cở y phục, cười với Vũ Mị:" Tắm chung không?"

Vân Sơ rời sơn đốc đi ra gặp tới sáu lần kiểm tra, lúc y đi vào thì không gặp bất kỳ một ai.

Y được Lý Thừa Tu cầu xin vào sơn cốc tìm Lý Tích, bây giờ xem ra là yêu cầu của Lý Tích.

Hoàng đế, hoàng hậu bây giờ muốn gặp Lý Tích đã không dùng lễ quân thần nữa, mà tới mức phải dùng một người trung gian rồi.

Đây là sự khách khí tuyệt đối.

Điều này nói rõ ràng một điểm, đó là ân đoạn nghĩa tuyệt, lần trước gặp nhau giữa cầu nổi đã tiêu hao hết tình nghĩa quân thần giữa họ rồi.

Bây giờ hai bên tiếp xúc với nhau, mọi thứ gây dựng lại từ đầu.

Tin tức Xuân ma ma có được là giả, hẳn không phải Xuân ma ma lừa Vân Sơ, mà là Vũ Mị cố ý lừa Xuân ma ma.

Thế là tốt, hoàng đế không muốn trong lúc phong thiện có bất kỳ vấn đề gì, hi vọng mọi người hòa thuận với nhau. Vân Sơ quyết định lờ chuyện đám Độc Cô Mưu đi, dù sao ở phần cuối phong tấu chương thứ ba, Vân Sơ đã nhắc tới động tĩnh của các huân quý.

Đó là do bản thân hoàng đế không xem, không phải Vân Sơ y không nói, sau này hoàng đế chẳng thể trách y được.
Bình Luận (0)
Comment