Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1262 - Q6 - Chương 032: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (1)

Q6 - Chương 032: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (1) Q6 - Chương 032: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (1)Q6 - Chương 032: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (1)

Làm thần tử cho người ta phải có đầu có cuối mới được.

Sau khi dâng ba đạo tấu chương xong, Vân Sơ đã hoàn thành nghĩa vụ trung thần của mình ở sự kiện huân quý đi về phía đông. Độc Cô Mưu tưởng gài bẫy được Vân Sơ, kỳ thực ngay từ đầu y gây sự để Độc Cô Mưu gài bẫy mình, kiếm cái cớ đúng lúc dâng tấu lên hoàng đế.

Phong thiện gần lắm rồi, công tác chuẩn bị tích cực hơn, từ ngày 22 tháng 8, tất cả những người được lên Thái Sơn bắt đầu tắm rửa, ăn chay, đợi ngày mùng một tháng 9, theo hoàng đế lên Thái Sơn.

Trong chín ngày này không được ăn thịt uống rượu, ngay cả sinh hoạt phu thế cũng là đại tội chặt đầu.

Chín ngày không sinh hoạt phu thế chẳng sao, dù sao mọi người đều dẫn theo đại lão bà, nên chuyện này quen rồi, có người nhiều năm rồi chưa động vào đại lão bà ấy chứ, chuyện nhỏ thôi.

Nhưng huân quý Trường An bây giờ ăn ngon quen rồi, chín ngày không cho ăn thịt uống rượu là một vấn đề lớn.

Mà rau dại ở Thái Sơn vào tháng tám thì đã già nhai không nổi nữa, nhân khẩu nơi này lại không nhiều, xung quanh đây cũng ít người, ngay cả thành lớn một chút cũng không có, cho nên muốn ăn ngon một chút thành vọng tưởng.

Hoàng đế không cho mọi người ăn mặn, mọi người tất nhiên không dám ăn dám ăn dù chỉ một miếng, kể cả con nhỏ trong nhà khóc quấy thế nào thì cũng chỉ cho ít dưa muối, rau khô thô sơ.

Thế là trong khu gia quyến, tiếng trẻ con khóc không dứt.

Lêu của Ngu Tu Dung không như thế, buổi sáng Vân Loan vừa mới ăn bánh bao chay làm từ miễn rễ sắn, đậu hũ và hoa hiên. Nó rất thích miến ở trong bánh bao, lại uống thêm bát cháo trắng, lại còn ăn mứt sơn tra tiêu cơm, nên bụng tròn xoe nằm trên lưng tỷ tỷ Vân Cẩm nhìn những đứa bé khác khóc lóc. Vân Cẩm đã là tiểu nương tử mười tuổi rồi, trong khi đứa bé khác vì trời nóng bức mà ăn mặc mát mẻ, nó từ áo trong tới áo ngoài không thiếu cái nào, cổ áo cài cao. Gương mặt nhỏ đỏ bừng vì nóng thì nhờ đường nét tinh xẻo đẹp đẽ, chỉ càng thêm đáng yêu.

Tuy là huynh muội sinh đôi, nhưng chẳng hề giống Vân Cẩn, nó không thích tụ tập với đám tỷ tỷ ca ca, nó kế thừa tính độc lập từ Ngu Tu Dung, lại được Thôi ma ma giúp đỡ, bắt đầu tham gia vào chuyện làm ăn của Vân gia.

Chuyện làm ăn trứ danh nhất của Vân gia không phải là thuốc sát trùng, mà là chăn đệm, cùng với các loại sản phẩm sáng tạo dùng cho nội trạch. Nhiều năm qua chăn đêm Vân gia đã được đại hộ quen thuộc, vì thế ngoài chăn đệm các sản phẩm khác cũng được đại hộ ưa dùng.

Vân Cẩm nhớ lời phụ thân dạy, chuyện làm ăn lớn nhất trên đời này không gì bằng ăn, mặc, ở, đi lại. Con người phàm có chút tiền, trước tiên sẽ nghĩ tới cải thiện điều kiện ăn ở, Vân Cẩm thích ở nhà đọc sách, vì thế nó đem hết tâm tư vào cải tiến chất lượng sản phẩm ở trên giường, ví như chăn, gối, màn gì đó.

Chuyện làm ăn Vân thị tuy rất nhiều, nhưng Ngu Tu Dung không cho Vân Cẩm tiếp xúc với những thứ ngoài nữ công gia chính, cho dù những thứ đó kiếm tiền hơn cũng không cho đụng vào.

Đó là sự ích kỷ của Ngu Tu Dung, nàng luôn thích nhìn con cái quân quần trước mắt mình.

Lý Tư vì từ nhỏ bám theo Vân Na không chịu học nữ công gia chính mà bây giờ mới thích chạy long nhong khắp nơi, Vân Na càng không nói nữa, chạy mất hút tới tận Tây Vực rồi, nàng vừa giận vừa thương.

Nàng quy kết tất cả do Vân Na hồi nhỏ không chịu học nữ công gia chính mà toàn học thứ linh tinh mới như vậy.

Bởi thế tính cách của Vân Cẩm như thế này cũng một phần là do Ngu Tu Dung cố ý rèn rũa mà ra.

Hơn nữa đứa bé này từ nhỏ đã khác người rồi, nhiều lúc cảm giác tâm tư quá thâm trầm, chẳng giống trẻ con, nàng và trượng phu đều không hiểu nổi. Cho nên nàng chỉ cho Vân Cẩm tiếp xúc với thứ đơn giản tỉ mì, mài rũa tâm chí. Chứ nếu để nó tiếp xúc với thứ phúc tạp, e là dễ lạc lối, tương lai nó chạy mất thì nàng muốn có một khuê nữ tâm sự cũng chẳng có.

Thôi ma ma nhìn Vân Cẩm cõng đệ đệ nhìn những đứa bé kia tới xuất thần, đến bên cạnh nói nhỏ:" Đây là cơ hội tốt để tiến vào chuyện làm ăn nội trạch."

Vân Cẩm thu hồi ánh mắt lại, nói:" Ta cũng nghĩ thế, nhưng không thể nói là cho trẻ con được, chỉ nên nói là hiếu kính trưởng bối."

"Mỗi nhà tám cái hay mười hai cái thì tốt hơn?"

"Một nhà sáu cái là đủ rồi."

Thôi ma ma che miệng cười:" Đúng thế thật, sáu là đủ, chúng ta có cần đổi món không? Liên tục chín ngày cơ mà."

"Không đổi làm gì, mất công." Vân Cẩm nói rất dứt khoát, chợt nhớ ra điều gì, nói:" Còn nữa, thông qua Tư Tư tỷ dâng lên hoàng hậu, đừng tìm Xuân ma ma, ta ghét cô ta."

Thôi ma ma biết chuyện Xuân ma ma làm lần trước khiến vị tiểu nương tử này không thích rồi, không khuyên nhủ, nói:" Tiểu nương tử, hoàng gia cũng làm món chay đấy, người ta làm cháy tên mặt, vị mặt, hình mặn. Gia chủ một lần đi tham gia đại yến hoàng gia chiêu đãi Phật môn về, nói hoàng gia làm vịt quay, chân giò, gà hầm, còn có cả canh cá, đặt tên cũng hay cung đăng đại ngọc, tam ti quyển đồng kê. Đầy đủ thần, hình, có thể thấy ngự trù rất giỏi món chay."

"Chúng ta chỉ đưa món ăn đơn giản như bánh bao thế này, e là hoàng gia không để mắt."

Vân Cẩm phì cười:" Ma ma chỉ nói đoạn đầu, sao không nói đoạn sau?"

Thôi ma mà cười theo, cười đến chảy nước mắt, vì đoạn sau Vân Sơ nói, không giống sơn hào hài vị nhân gian, càng không giống thức ăn cho người, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đụng vào.

Vân Cẩm cười một lúc, nói:" Nồi đầu tiên bảo Tư Tư tỷ đưa đi." Thôi ma ma nghe vậy đi tìm đám Nhị Phì lo liệu, thuận tiện hỏi phu nhân xem làm thế có ổn không?

Bọn trẻ con đang khóc bị người lớn trong nhà cho một trận đòn liên không khóc nữa. Vân Loan không còn trò vui để xem, tóm lấy tai Vân Cẩm, muốn đi chỗ khác.

Giọng Vân Cẩm lập tức lạnh lùng truyền tới :" Ta đếm tới ba."

Vân Loan vừa nắm lấy tai Vân Cẩm liên như chạm phải điện buông tai Vân Cẩm ra, thỏ thể nói:" Tiểu Điểu Nhi thích tỷ tỷ nhất."

Vân Cẩm cũng đổi sang gương mặt tươi cười, bế Vân Loan trong lòng thơm một cái:" Về không được mách a nương, nếu không đệ tự biết hậu quả đấy."

Vân Loan lập tức nói:" Không nói, a nương mà hỏi đệ sẽ nói là không cẩn thận bị ngã."

"Tiểu Điểu Nhi ngoan, tỷ tỷ cũng không cẩn thận dùng gáy chạm vào đầu đệ thôi, tỷ cũng đau lắm." Vân Cẩm lại thêm lên cái má bầu bầu của Vân Loan:

Vân Loan ôm cổ Vân Cẩm, bàn tay ngắn ngủn đưa ra sơ gáy Vân Cẩm:" Thổi một chút là không đau nữa."

Vân Cẩm lại chuyển Vân Loan ra sau lưng:" Vậy thổi cho tỷ."

"Vâng" Vân Loan đáp rất ngoan, ở phía sau phồng má thổi vào gáy Vân Cẩm:

Tỷ tỷ cõng đệ đệ còn nhỏ đi chơi, đúng là cảnh cảm động.
Bình Luận (0)
Comment