Q6 - Chương 033: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (2)
Q6 - Chương 033: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (2)Q6 - Chương 033: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (2)
Trong lúc Vân Loan không ngừng thổi vào gáy tỷ tỷ, hai tỷ đệ tới được lều Ngu Tu Dung. Ngu Tu Dung đang thêu thùa nhìn thấy Vân Loan thổi gáy Vân Cẩm, nàng biết có vấn đề rồi, nhanh chóng bỏ việc trong tay xuống, bế lấy đứa bé béo này, quả nhiên thấy trán nó hơi tím.
Vân Loan không chậm lấy một khắc, ngoạc miệng gào khóc:" Hu hu - A nương, a nương, tỷ tỷ dùng gáy cụng vào đầu con..."
Vân Cẩm chẳng chậm hơn, thấy Vân Loan vừa khóc một cái là nó chạy ngay khỏi lu, chớp mắt một cái đã biến mất.
Trẻ con Vân gia, gồm cả Ôn Hoan, Địch Quang Tự, khi sắp bị phạt được phép bỏ chạy ... Chạy thoát thì không bị phạt, chạy mà không thoát thì chuẩn bị ăn đòn gấp đôi.
Vân Sơ rất chiều con, nhưng mà khi cho chúng ăn đòn cũng không thiếu cái nào, giống Vân Na vậy, ăn đòn từ bé tới lớn luôn.
Vân Cẩm chạy ra tới ngoài lều thì dừng lại, bước chân khoan thai thong thả, mỗi bước chân đều như dùng thước đo, không nhiều không ít. Đó là vì nó không sợ mẫu thân đuổi theo, doanh trại không rộng lắm lại đông người, mẫu thân sợ mất mặt. Nếu như là ở nhà, mẫu thân chạy nhanh hơn nó nhiều lắm, nó căn bản không chạy khỏi nội trạch được.
Tạm thời không thể về được, Vân Cẩm liền quyết định đi tìm Lý Tư.
Lý Tư đang cùng ba đứa nam hài ăn bánh bao, thấy Vân Cẩm tới liền đặt bánh bao ăn thừa vào khay Vân Cẩn, lau miệng đi tới:" Ma ma nói với tỷ rồi, ta đi hay là chúng ta cùng đi.
"Đi cùng đi, muội còn làm ít đồ thêu, muốn cho hoàng hậu xem."
"Muội học thêu từ bao giờ thế?"
Vân Cẩm đáp:" Từ khi a nương cho muội lo liệu chuyện kinh doanh chăn bông."
Lý Tư cười hi hi bẹo má Vân Cẩm:" Thích nhất cái bộ dạng nói dối không chớp mắt của muội."
Vân Cẩm thành khẩn nói:" Thật mà, muội đem theo đồ thêu đấy."
"Cái gì thế?" Lý Tư tò mò, không biết món đồ gì mà muốn hiến lên mẫu hậu:
Vân Cẩm phấn chấn khoe: " Một chiếc màn thêu long phượng trình tường, dùng hơn ba trăm tú công mới thêu xong. Chưa dám nói là sống động như thật, cũng không nói dùng hai mươi sáu kỹ thuật thêu, riêng tơ màu đã tốn sáu trăm quan tiền riêng của muội rồi."
"Tú nương khác chỉ thêu tơ ngũ sắc, còn bức long phượng trình tường của muội dùng tới hai mươi bảy loại tơ khác nhau, mỗi loại tơ màu từ đậm tới nhạt có tám loại. Tỷ giỏi toán học, tính hộ muội xem rốt cuộc có bao nhiêu màu?"
Lý Tư nghe hoa cả mắt, chưa cần biết kỹ thuật thêu thế nào, riêng số màu sắc đó, e là tú nương cao thủ trong cung cũng chưa bao giờ thấy qua:" Thì ra muội không nói chơi."
"Mất những một tháng đấy."
"Chậm thế?"
"Sau này thuần thục rồi sẽ nhanh hơn, a gia còn dạy những tú nương đó cách thêu dây chuyền, mỗi tú nương chỉ phụ trách phần sở trường nhất thôi. Đợi các Tú Nương thuần thục rồi có thể tiết kiệm hai mươi ngày, bây giờ muội đành dựa vào số màu tơ để lửa người ta."
Khi Vân Cẩm và Lý Tư nói chuyện, đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự thường không tham gia, không phải là không muốn, mà sợ chẳng may nói sai một câu hoặc có động tác nào đó không đúng, chọc giận Vân Cẩm. Như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian công sức dỗ dành, được không bằng mất.
Giây phút lồng bánh bao trong trại của Vân gia mở ra, những người khác trong doanh trại đồng loạt ghé mắt nhìn.
Nhìn từng cái bánh bao nóng hổi, đầy đặn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt được các trù nương lấy trong lồng ra, không chỉ đám trẻ con nuốt nước bọt. Huân quý đều có tự tôn, tất nhiên không thể mặt dày tới xin, chỉ đành che mắt con mình, dẫn chúng về lều.
Thế là bọn trẻ con khóc rung trời.
May mà Vân gia rất biết ý, không làm khó người khác. Tiểu tư, nha hoàn của Vân gia tay chân nhanh nhẹn bê từng khay bánh bao tới các nhà, phải đi cho nhanh để còn tới được nhiều nhà nhất.
Vân gia không bán bánh bao, mấy cái bánh bao cũng chẳng đáng đáp lễ, nhưng mà thưởng cho nha hoàn, tiểu tư không thể thiếu. Thế là túi tiền của họ chẳng mấy chốc căng lên.
Cung nữ bên cạnh Lý Tư xách hai hộp thức ăn cực lớn, nha hoàn của Vân Cẩm thì bê hai cái hộp dài, tới hành cung của hoàng đế, đợi hoàng hậu triệu kiến.
Chốc lát sau Xuân ma ma đi ra, mắt không nhìn cái hộp dài, mà lập tức hít hít:" Bánh bao à? Sao thêm thế?"
Vân Cẩm đáp:" Bên trong đó cho..."
Xuân ma ma cắt lời, lập tức nói:" Bí phương trong nhà đừng tùy tiện nói ra."
Ánh mắt Vân Cẩm nhìn Xuân ma ma trở nên rất khác lạ.
Lý Tư chỉ hai hộp bánh bao:" Đây là bánh bao Vân gia kính lên."
"Kính bánh bao lên sao?”
"Ngon hơn đồ chay trong cung nhiều, sáng nay ta ăn sáu cái."
Xuân ma ma nhìn trài phải, thấy các thị vệ ở cách khá xa, nói nhỏ:" Công chúa không cười với nô tỳ nữa."
"Ngươi tự biết nguyên nhân." Lý Tư kéo tay Vân Cẩm đi:
Xuân ma ma vội đi theo:" Người ta nói linh tỉnh đấy."
Lý Tư hừ một tiếng, không để ý tới Xuân ma mạ, tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng đế ở trong đại điện chính giữa, hoàng hậu ở cung điện bên trái, hai tòa cung điện đều không có tên, có chỗ treo biển, nhưng từ khi hoàng đế vào ở thì tháo ra rồi. Lý Tư, Vân Cẩm ngồi quỳ trước tẩm cung hoàng hậu, Vân Cẩm tò mò nhìn tiểu cô nương đặt trong nôi, đứa bé đó bám vào viền nôi, chảy nước dãi nhìn bọn họ, vô cùng đáng yêu.
Thế nhưng ánh mắt Lý Tư đặt vào Lý Hiển đang ngồi viết chữ sau bàn, từ khi Lý Tư bước vào, tư thế ngồi viết chữa của Lý Hiển vô cùng ngay ngắn.
Bàn thấp bên cạnh còn có nam hài nhỏ hơn, nó đang tô chữ, nhưng mắt thì cứ nhìn trộm Lý Tư và Vân Cẩm.
Lý Tư tới sau lưng Lý Hiển, phát hiện lông tóc nó dựng lên, cúi xuống tóm gáy nó:" Lan Đình Tự của thái tông hoàng đế không phải bằng thái độ lơ là của ngươi mà mô phỏng được."
Lý Hiển tránh khỏi sự kiềm chế của Lý Tư, hai tay chắn trước người:" Đệ viết không tốt, tỷ cũng không thể đánh đệ."
Lý Tư đánh vào tay nó:" Mang món ngon tới cho ngươi, đừng có suốt ngày nói ta đánh ngươi."
Nói rồi lấy một cái bánh bao nóng hôi hổi nhét vào tay Lý Hiển:" Ăn đi, nguội rồi không ngon."
Lý Hiển không nhận lấy ngay mà chỉ nhìn cái bánh bao nuốt nước bọt:" Tỷ không cho thuốc độc vào đó chứ?"
Lý Tư cho bánh bao vào miệng ngoạm một miếng đưa nó:" Giờ thì yên tâm ăn chưa?”
Lý Hiển cắn một miếng, tức thì mắt sáng lên, thoáng cái đã ăn hết rồi.
Lý Tư quay sang Lý Đán:" Ngươi có sợ độc không?”
Lý Đán lắc đầu, vì thế Lý Đán được một cái bánh bao độ ấm vừa đủ, lúc này Lý Hiển đã ăn tới cái thứ hai.
Vân Cẩn chỉ nhìn hai huynh đệ đó một lúc rồi thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục ngồi ngay ngắn, rõ ràng nó đã nhận ra đó là hai đứa ngốc, không đáng để nó nhìn thêm dù chỉ một cái. (*) Vân Loan có vẻ cũng chẳng phải đứa hiền lành đâu, Vân Cẩn chắc hiền nhất rồi.