Q6 - Chương 034: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (3)
Q6 - Chương 034: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (3)Q6 - Chương 034: Vân Cẩm! Vân Cẩm. (3)
Khi Vũ Mị đi vào nàng nhìn thấy Lý Hiển, Lý Đán vây quanh hộp thức ăn, Thái Bình được Lý Tư ôm trong lòng, dùng cái miệng không răng cắn bánh bao to.
Liếc mắt qua Xuân ma ma thì cũng đang dùng hai tay cầm một cái bánh bao, ăn như hạn thát, nàng không nói gì cả.
Lý Tư bế Thái Bình tới:" Hài nhi mang món ngon cho mẫu hậu."
Vũ Mịi lạnh nhạt nói:" Món ngon thì khỏi ăn, có chuyện gì nói đi."
Lý Tư xoay người nhét Thái Bình cho Xuân ma ma, nâng cái hộp gỗ trước mặt Vân Cẩm xem:" Muốn mời mẫu hậu xem nữ công Vân gia thế nào?"
"Đây là lòng hiếu thảo của ngươi à?"
"Là tâm ý của Vân Cẩm ạ."
Vũ Mị quay sang nhìn tiểu cô nương xinh xắn ngồi quy củ yên tĩnh nãy giờ, vẫy vẫy tay gọi. Đợi đứa bé này tới gần dùng một ngón tay nâng cằm Vân Cẩm lên, so với đứa ca ca song sinh thì rõ ràng xinh đẹp hơn, từ mũi, mắt miệng đều rất tinh xảo, nhất là đôi mắt dài, khóe mắt hơi cong lên, mới chút tuổi đầu mà đang vẻ tiểu mỹ nhân quyến rũ rồi:" Do ngươi làm sao?"
Vân Cẩm đối diện với Vũ Mị không khỏi áp lực, nuốt nước bọt gật đầu.
"Người ta nói trẻ con Vân gia đứa nào cũng xuất sắc, hôm nay để ta xem xem ngươi xuất sắc ở chỗ nào."
Vũ Mị phất tay một cái, tức thì có cung nhân đi tới mở hộp, trải món đồ thêu ra trước mắt nàng. Chỉ nhìn một cái Vũ Mị đã hỏi:" Dùng bao nhiêu loại màu."
Vân Cẩm lễ phép đáp:" Bẩn hoàng hậu, dùng hai bảy loại màu, mỗi màu có tám độ đậm nhạt khác nhau."
Lý Tư lập tức tiếp lời:" Tức là 216 màu."
Vũ Mị hỏi:" Chỉ đâu?" Vân Cẩm mở hộp thứ hai ra, để cung nhân bê lên cho hoàng hậu xem.
Vũ Mị cẩm ít chỉ lên xem thật kỹ:" Sao lại có nhiêu màu thế?"
"Lam với hồng thành tím, lam với vàng thành lục, lam với đen thành xám, cứ thế sẽ có được rất nhiều màu." Vân Cẩm trả lời ngắn gọn, không muốn nói rõ:
Vũ Mi nhìn bức long phục trình tường màu sắc sặc sỡ, nói:" Khá lắm, thưởng mười quan."
Lý Tư vội nói:" Mẫu hậu, thứ này dùng ba trăm tú công bận rộn hai tháng thấy, chỉ mười quan thôi sao?”
Vũ Mị lạnh lùng nói với Vân Cẩm:" Không cho Vân gia ngươi cơ hội trục lợi. Lần trước phụ thân ngươi kính lên đông hải minh châu, bản cung nhất thời không nhận ra, dùng châu làm trang sức. Kết quả chớp mắt giá tăng lên trăm lần."
"Phụ thân ngươi không dạy ngươi, chuyện này không được làm hai lần à?"
Vân Cẩm chưa bao giờ bị người lớn nói như thế, nước mắt lưng tròng, song nó vẫn dũng cảm nói:" Chỉ cần hoàng hậu thích là tiểu nữ vui rồi, nhưng chuyện này liên quan tới sinh kế rất nhiều tú nương sau này, Vân Cẩm không dám nhận thưởng."
Vũ Mị không vì nói chuyện với một đứa bé mười tuổi mà ôn hòa hơn:" Đúng là cách làm của Vân gia ngươi, mở miệng bách tính, đóng miệng thiên hạ. Đáng tiếc, dù ngươi có rơi nước mắt, bản cung cũng không mềm lòng đâu. Ngươi muốn bàn chỉ màu thì cứ dựa vào bản lĩnh mà bán, đừng hòng lấy bản cung ra làm bè cho ngươi."
Vân Cẩm nghe vậy không nói thêm nữa, thi lễ lùi lại, ngồi về vị trí cũ, mặc dù nước mắt ròng ròng, lưng nó thẳng tắp, cổ ưu mỹ như thiên nga chống đỡ gương mặt tiểu mỹ nhân. Tuy thất vọng và đau lòng, nhưng cái miệng nhỏ mím chặt biểu lộ rõ sự quật cường.
Lý Hiển ở bên nhìn mà không đành lòng, chạy tới kéo áo Vũ Mi:" Mẫu hậu..."
Không ngờ Vân Cẩm giận dữ trừng mắt, làm Lý Hiển nuốt lời phía sau lại.
Vũ Mị thấy hết, thâm thở dài, mấy đứa con của nàng trừ Lý Hoằng ra, những đứa còn lại có vẻ không đứa nào đáng nói tới. Nàng đã gặp đôi song sinh của Vân gia, Vân Cẩn không phải nói nữa, chắc chắn là một trưởng tử hợp cách rồi.
Thế nhưng có vẻ không là gì so với đứa trưởng nữ này, đây không phải là đứa vừa đâu, phụ nhân khác, dù là có phong tước cũng không dám nói chuyện với nàng như thế. Đứa bé này có thể biểu đạt rõ ràng mong muốn của bản thân, có được câu trả lời không hợp yêu cầu, vẫn kiên trì, thật giống Ngu Tu Dung, là nữ tử cứng cỏi.
Lý Tư thấy mẫu hậu trầm tư nhìn Vân Cẩm, e là chuyện hôm nay không thành rồi. Đừng thấy mẫu hậu nói chuyện không dễ nghe, kể cả mẫu hậu nó có đánh mắng không đáng ngại, nhưng mẫu hậu nghiêm túc thì không đùa được.
Khi Lý Tư muốn dẫn Vân Cẩm bỏ chạy thì vô tình nhìn thấy cái đầu lấm lét của con gấu lớn, tức thì kêu lên:" Mẫu hậu vô lý, con đi tìm phụ hoàng lý luận."
Tức thì Lý Tư nghe thấy giọng sang sảng của hoàng đế từ sau màn truyền ra:" Muốn tìm trẫm lý luận à, không được đâu, chuyện mẫu hậu con không đồng ý thì tới chỗ phụ hoàng cũng không được."
Tiếp đó Lý Trị dẫn gấu lớn ra, con gấu sở dĩ bị lộ là vì nó ngửi thấy mùi thức ăn, nhưng nó rất quy củ, ngồi bên hộp thức ăn, quay đầu nhìn Lý Trị.
Lý Trị lập tức chú ý tới tiểu cô nương thi lễ với mình:" Ngươi là tiểu cô nương nhà ai?
Vũ Mị tủm tỉm cười nói:" Trưởng nữ Vân gia Vân Cẩm."
Lý Trị lại nhìn Vân Cẩm thêm lần nữa:" Ồ, thì ra là của nhà y, chẳng trách hoàng hậu không đồng ý yêu cầu của nó. Cả ổ Vân gia đều khôn ranh, phàm là có mong muốn gì thì cứ từ chối hết, còn phải suy nghĩ xem từ chối như thế đã triệt để chưa."
"À phải, đứa bé này muốn gì?"
Vũ Mị chỉ tấm màn thêu long phượng:" Định bán cái màn này giá cao cho thiếp, sau đó vê khoe khoang với đám quý phụ trình độ thêu thùa của Vân gia ghê gớm thế nào, cuối cùng kiếm một khoản lớn."
Lý Trị tới gân phải nheo mắt lại mới nhìn rõ:" Màu sắc rực rỡ lắm, đẹp hơn so với cách thêu trước kia, sinh động hơn không ít? Nó định bán bao nhiêu? Vũ Mị nhịn cười nói:" Thiếp trả nó mười quan."
Lý Trị quay sang Vân Cẩm:" Như vậy có ít không?"
Vân Cẩm đáp:" Không phải tiểu nữ chê ít, mà là trả cho những tú nương dựa vào thêu thùa kiếm sống vậy là quá ít. Nếu như một tấm màn này người ta biết chỉ bán được mười quan, cuộc sống của họ sẽ càng thêm gian nan."
Lý Trị thấy cũng có lý:" Nó biết nghĩ cho tú nữ thiên hạ, là đứa bé ngoan, hoàng hậu thêm một chút đi."
Vũ Mị trịnh trọng gật đầu:" Vâng, bệ hạ đã nói rồi thì thần thiếp tất nhiên là phải tuân theo, vậy thì thêm một quan tiền, tổng cộng là mười một quan."
Lý Tư vốn đầy hi vọng, mặt tức thì ỉu xỉu:" Vậy không đủ, mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, sao lại tính toán so đo thế?"
Vũ Mi lạnh lùng nói:" Trường An mở xưởng dệt, phụ nhân thiên hạ khóc ròng, xưởng dệt Trường An làm thêm một tấm vải, phu nhân nơi khác thiếu một bữa ăn."
"Xưởng dệt Trường An dệt ra một thếp vải dài bốn trượng chỉ mất một ngày, bán năm mươi đồng. Nông phụ dệt ra một thếp vải như vậy mất nửa tháng, vì không phải là sản phẩm Trường An, chỉ bán được bốn mươi đồng."
"Phải biết rằng, nông phụ trước kia dệt một thếp vải như thế bán được 70 đồng, tương đương sáu đấu gạo."
"Vân Cẩm, ngươi thử nói cho ta xem, nữ công nhân ở Trường An được lợi nhiều hơn, hay là nông phụ toàn thiên hạ được lợi nhiều hơn?"