Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1265 - Q6 - Chương 035: Nhiều Thứ Không Nên Truy Cứu Quá Sâu.

Q6 - Chương 035: Nhiều thứ không nên truy cứu quá sâu. Q6 - Chương 035: Nhiều thứ không nên truy cứu quá sâu.Q6 - Chương 035: Nhiều thứ không nên truy cứu quá sâu.

Vấn đề Vũ Mị đưa ra rõ ràng là đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của một đứa bé mười tuổi như Vân Cẩm.

Đối diện với vấn đề mình không hiểu, đứa bé này chỉ hết sức yên tĩnh thi lễ cáo lui, cũng không nhắc tới chuyện tú công nữa. Với lại Vân Cẩm đoán, hoàng hậu không hỏi nó, mà là hỏi a gia.

Nhìn Vân Cẩm và Lý Tư rời đại điện, Vũ Mi lại quay sang Lý Hiển, Lý Đán tranh nhau bánh bao, nói với Lý Trị:" Như vậy cũng rất tốt phải không?"

Lý Trị thu hồi ánh mắt nuối tiếc, hồi lâu mới nói:" Đúng là thế, quần long quật khởi, không bằng một con quật khởi. Chỉ là tiểu cô nương đó..."

Vũ Mị thấy Lý Trị chỉ nói một nửa đã dừng lại, lắc đầu:" Vân Cẩm không được."

Lý Trị không nói gì thêm.

Vũ Mị chuyển chủ đề:" Bệ hạ nghĩ thế nào về lời giải thích của Anh công?"

Lý Trị gật gù:" Đuổi chó vào ngõ cụt đúng là không ổn."

Vũ Mị nghĩ khác:" Thủy hoàng đế dùng châu huyện trị thiên hạ, sau đó Hán, Tấn học theo, song rốt cuộc làm không triệt để. Nếu như với hùng tài đại lược của bệ hạ không kết thúc được chuyện thiếu triệt để này, con cháu đời sau sẽ không xử lý nổi, đi vào vết xe đổ của Tần, Hán, Tấn, Tùy."

Lý Trị xua tay:" Vận không thể dùng hết, quyền không thể dùng hết, lực không thể dùng hết, tiền không thể dùng hết, thế cũng không thể dùng hết. Lưu vài phần khoan dung cho con cháu cũng tốt."

"Bệ hạ nghĩ thế cũng phải, song huân quý cũ xử lý hết rồi, không thể để lại khoảng trống cho đám huân quý mới trỗi dậy, cuối cùng thành một vòng lặp." Vũ Mi dứt khoát nói:" Chúng ta không thể cứ hai ba chục năm thanh trừng một lần được."

"Nàng chủ yếu lo đám nhân mã hệ Vân Sơ chứ gì."

"Kỳ thực Vân Sơ khiến thiếp ít lo nhất, nhưng lại không thể không cảnh giác ở mức cao nhất."

Lý Trị hứng thú:" Nói trãẫm nghe nào."

"Từ hành vi của An Định và bọn nhóc có thể thấy tư tưởng xuyên suốt của hệ này, đó là tâm cao khi ngạo, không muốn lấy nước trong ao, mà dẫn nước vào ao, như thế nước của bọn chúng lớn lên." Vũ Mị phân tích:

"Làm như vậy có cái lợi là tất cả mọi người được hưởng lợi, không khiến một người quá giàu mà khiến xung quanh bất mãn. Trường An giàu có thêm một phần, quốc khố tăng thêm một phần thì Vân gia cũng giàu có thêm một phần, cách làm của y có thể nói là thuyền lên theo nước, rất vững vàng."

Ánh mắt Lý Trị trở nên thâm thúy hơn, vị hoàng hậu này của hắn ngày một sâu sắc, nhìn vấn đề cũng toàn diện hơn rồi:" Vậy nàng còn lo gì nữa."

Vũ Mị thở dài:" Có lẽ đó là đạo sinh tồn của Vân gia thôi thì sao? Một đứa bé như Vân Cầm cũng biết chạy tới chỗ thiếp tìm đường phát tài, tuy thủ đoạn non nớt, nhưng để thêm thời gian..."

Lý Trị cười:" Nàng thấy đó là âm mưu, trẫm lại thấy đó là học vấn rất đường hoàng, cũng rất sâu, về Lạc Dương, trẫm nhất định làm rõ."

"Mong là vậy."

Vũ Mi nhìn Lý Hiển với Lý Đán tham ăn, tâm tình tốt lên một chút, có điêu nàng nhanh chóng cau mày, hai đứa bé này ăn hơi nhiều rồi.

Vân Cẩm về tới nơi cắm trại nhà mình, quả nhiên không bị truy cứu chuyện cũ, nó đem đầu đuôi chuyện gặp hoàng hậu kể ra cho mẹ:" Chúng ta phát triển thêm màu mới, tăng thêm chủng loại tơ, rõ ràng là chuyện tốt, vì sao hoàng hậu lại cho là sai?"

Ngu Tu Dung nghĩ một lúc rồi nói:" Đối với hoàng gia mà nói, được mất một vùng không quan trọng, nếu bách tính Đại Đường không thể hưởng lợi như Trường An, với hoàng gia mà nói là có hại."

Vân Cẩm tiếp tục truy hỏi:" Làm ra những thứ mới hơn, tốt hơn, làm sao lại có hại được chứ ạ." Đối với đứa nữ nhi này, Ngu Tu Dung thấy ngày càng khó trả lời câu hỏi nó đưa ra, lại không muốn trả lời cho có lệ, sợ ảnh hưởng không tốt, đành nói:" Chuyện này a nương không trả lời cho con được, con nên đi hỏi a gia."

Vân Cẩm gật đầu, đổi chủ đề:" Vâng, a nương, hôm nay con đã thấy hai đứa nhi tử khác của hoàng đế rồi."

Ngu Tu Dung nhỏ giọng hỏi:" Thế nào?"

"Ngốc lắm ạ, lại còn nhát gan."

"Con tránh xa chúng ra, chúng tuy ngốc, nhưng cha mẹ chúng là rồng, cha con là hổ, không đánh lại được đâu. Cho nên nếu con chẳng may làm tổn hại bọn chúng, một khi cha mẹ rồng của chúng tới tính sổ, cha con không bảo vệ chu toàn được."

Vân Cẩm gật mạnh đầu:" Vâng, vậy sau này con sẽ tránh xa bọn chúng. A nương, còn đứa bé nào mà con phải tránh xa không?”

Ngu Tu Dung kiêu ngạo nói:" Còn lại đều không đáng nhắc tới."

Vân Cẩm cười thật tươi, quay về lều của mình đọc sách, rõ ràng chuyện ngày hôm nay nó chẳng trong lòng.

Vì không được ăn thịt, Địch Nhân Kiệt suốt cả ngày cứ thấy bụng trống không.

Mặc dù bánh bao Vân gia rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng với một người luôn dùng đầu óc quá độ như Địch Nhân Kiệt mà nói, thịt mới là thức ăn thực sự, bánh bao có ngon lành chỉ là thứ dỗ cái miệng thôi.

Địch Nhân Kiệt cảm thấy bụng mình nhỏ đi một cỡ rồi.

"Nhịn thêm chút nữa, đợi bệ hạ tế trời xong, chúng ta được phân chia thịt, khi đó ta và Vân Sơ chia phần cho ngươi, cho ngươi ăn đã đời luôn."

Lời an ủi này của Ôn Nhu chẳng làm Địch Nhân Kiệt đỡ hơn, vỗ cái bụng vì uống quán quán trà mà óc a óc ách:" Ngươi nói xem, tế trời rốt cuộc là để làm gì? Khiến chúng ta bụng trống rỗng, sau đó lại cho một miếng thịt mỡ, nếu chúng ta đau bụng tiêu chảy trên Thái Sơn thì sao?"

Ôn Nhu buồn cười lắm:" Chúng ta là một đám lâu la, phụ trách la hét trợ uy chứ sao, chứ bệ hạ một mình đứng trên Thái Sơn nói mình là Thiên Hoàng, lại không ai hưởng ứng, không phải ngốc lắm à?"

Vân Sơ đang xem sách cuộn sách lại gõ lên bàn:” Tích đức cho cái miệng đi."

Ôn Nhu dài giọng:" Xem ra ngươi mới là thần tử trung thành nhất của bệ hạ."

Địch Nhân Kiệt chỉ mặt Vân Sơ:" Nói tới vô lễ, ngươi mới là kẻ vô lễ nhất. Nói xem, ngươi hỏi Lý Thừa Tu bệ hạ và Anh công ở Thải Thạch Khê nói gì chưa?”

Vân Sơ thêm một trà vào cốc:" Hắn nói, Anh công muốn ta bỏ 500 người, hơn nữa toàn bộ là thủy thủ."

Ôn Nhu nghĩ một lúc rồi nói thêm:" Thành Đại Hành bỏ 500 thủy thủ không là gì, nhưng ông ta làm sao ngang nhiên yêu cầu chúng ta?"

Địch Nhân Kiệt vừa vỗ bụng vừa nói:" Bây giờ ông ấy đại diện lợi ích chung của huân quý, chúng ta cũng là huân quý, tất nhiên là phải nghe điều động của ông ta rồi."

Ôn Nhu nói:" Nói vậy là ông ta bàn ổn thỏa với bệ hạ rồi. Có điều lão thần tiên bảo ông ta tối đa chỉ sống được tới tháng sáu năm sau thôi mà."

Vân Sơ cười nói:" Lão thần tiên còn nói, ông ấy phải chết từ mấy chục năm trước rồi, vậy mà hôm nay vẫn ăn sáu cái bánh bao Vân Cẩn đưa tới, còn trách bánh bao nhà ta vỏ dày nhân ít."

Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm:" Xem ra là đảm bảo cho..."

Có nhiều chuyện trên đời này không cách nào truy cứu sâu hơn hàm ý trong đó, nói là thời đại bi ca khẳng khái, cuối cùng chỉ là kết quả của thỏa hiệp mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment