Q6 - Chương 036: Năm Lân Đức thứ hai gian nan.
Q6 - Chương 036: Năm Lân Đức thứ hai gian nan.Q6 - Chương 036: Năm Lân Đức thứ hai gian nan.
Đại Đường, năm Lân Đức thứ hai, ngày Mậu Ngọ tháng Giáp Thân, chư sự đại cát.
Quân viên Lễ bộ đốt pháo hiệu.
Ba tiếng pháo hiệu đánh thức trời đất, hoàng đế và hoàng hậu ngồi bộ liễn, đi trước có quan viên lễ bộ dẫn đường, đi sau có bách quan, dưới bầu trời âm u mưa đỏ, bước lên Thái Sơn.
Vân Sơ chẳng còn chút uy phong của Lam Điền quận công, người mặc áo mưa, lòng giữ tiểu nhi tử Vân Loan, tay dắt khuê nữ Vân Cẩm, chen chúc trong đám người đông nghịt, từng bước theo sau đám đông lên núi.
Ngu Tu Dung dắt Vân Cẩn theo sau, cũng mặc áo mưa, thi thoảng còn nghe tiếng khóc của trẻ con trên đường.
Ôn Nhu mặt nhợt nhạt, nhìn Thái Sơn xanh thẫm trong màn mưa mênh mông, đưa tay đỡ lão bà đang vịn vào nhi tử Ôn Hoa gian nan tiến bước.
Địch Nhân Kiệt lo lắng nhìn lão bà nhi tử, Lễ bộ không cho nha hoàn phó dịch lên trên núi, hại thảm đám quý nhân ăn sung mặc sướng, những sáu nghìn bậc thang đấy.
Cơn mưa chẳng thể ngăn cản ngày trọng đại này.
( Sử ký - phong thiện thư ) Nhi toại trừ xa đạo, thượng tự thái sơn dương chí điên, lập thạch tụng tần thủy hoàng đế đức, minh kỳ đắc phong dã.
Ý là Thủy hoàng đế lên Thái Sơn, sai người mở xa đạo, trước tiên ngồi xe tới chân núi, sau được người khiêng lên, bách quan chỉ có phận leo lên thôi.
( Hán thư ) Lễ tất, thiên tử độc dữ thị trung phụng xa tử hầu thượng thái sơn, diệc hữu phong.
Ý là Hán Vũ đế Lưu Triệt lần đầu phong thiện, không mang theo bách quan, cùng Phụng xa đô úy Hoắc Thiện cùng lên núi, Hoắc Thiện khi đó còn nhỏ, mới mười tuổi, cực kỳ được Hán vũ đế yêu thích. Hai người có thể được thị tòng khiêng lên, hoặc là leo lên. ( Hậu Hán Thư - Tế tệ chí) Chí thực thì, ngự liễn thăng sơn, nhật trung hậu đáo sơn thượng canh y, tảo bô thì tức vị vu đàn, bắc diện.
Ý tứ là Hán Quang Vũ đế Lưu Tú lên Thái Sơn được người ta khiêng lên.
Thực sự là đường lên Thái Sơn chẳng hề dễ đi, dốc phía mặt trời càng có vài chỗ địa thế hiểm yếu, ngồi bộ liễn còn nguy hiểm hơn là đi bộ, cho dù là hoàng đế cũng phải đi bộ mới được.
Vì phải kính thiên, hoàng đế leo lên trên đỉnh núi còn rất nhiều việc phải làm, tất nhiên không thể để sức lực tiêu hao trên đường.
Nên đám thần tử liền xui xẻo.
Lần này thong thiện Thái Sơn, Lý Trị đem theo đội ngũ to lớn, trước chưa từng có, sau hẳn không ai bằng. Bách quan đi theo, huân quý đi theo, lại vì có cả hoàng hậu, cho nên một đám bà nương, trẻ nhỏ cũng phải lên núi, cổ vũ cho hoàng hậu.
Hoàng đế, hoàng hậu ngồi bộ liễn kỳ thực đã xem như thất lễ rồi, thêm vào thần tử cũng ngồi bộ liễn nữa thì còn phong thiện Thái Sơn cái gì, sao không cúng luôn ở Tử Vi cung Lạc Dương cho nhanh?
Hôm nay Lý Trị và Vũ Mị ngồi bộ liễn, đế đội mũ thông thiên, áo hàng sa, đi đường vàng, lực sĩ tháp tùng, lên núi phong thiên hạ.
Vân Sơ không thấy Lý Thuần Phong giám chính ti thiên giám, xem ra Lý Trị còn chưa tha thứ cho ông ta, nếu có ông ta, nói không chừng đã không phải lên núi vào ngày mưa rồi. Bản lĩnh đoán mệnh của ông ta thế nào không rõ chứ xem gió đoán mưa thì chuẩn lắm.
Lễ bộ thượng thư Lục Đôn Tín ra sức đi về phía trước, lớn tiếng mắng mọi người không được ồn ào, càng không được làm rối loạn đội ngũ.
Vân Sơ nhìn Lục Đốn Tín, với thân thể béo ú và yếu ớt của ông ta, nếu có thể đi thêm được năm dặm nữa, y sẵn lòng móc mắt ra.
Ôn Nhu lau nước mưa trên mặt, tự mình dìu lão bà, vì dưới chân bùn trơn trượt, hắn vô số lần hỏi thăm họ hàng mẫu hệ của Độc Cô Mưu. Địch Nhân Kiệt ngẩng đầu nhìn đám người đông nghìn nghịt phía trước, quay đầu nhìn đội ngũ đen xì xì phía sau, nhận lấy hành trang của thê tử, đeo lên lưng.
Lúc này hắn mới thực sự hâm mộ Vân Sơ, vì cái tên đó cường tráng như trâu, cũng chở đồ khỏe như trâu vậy, thức ăn chuẩn bị cho ba nhà cơ bản trên người y hết. Ấy vậy mà trông y còn dư sức lắm, trong lòng bế Vân Loan, kẹp Vân Cẩm ở nách, đi phăm phăm.
Ngu Tu Dung dũng leo núi nhẹ như chim én, tay kéo Vân Cẩn bám theo sát trượng phu, chẳng thấy phải cố gắng gì.
Vân Sơ trước kia Vân Sơ đi leo Thái Sơn rồi, còn đi chính con đường này, leo từ Hồng Môn tới Nam Thiên Môn, mất bốn tiến, từ độ cao 200 lên tới độ cao cao 1400 mét.
Đến Nam Thiên Môn lại đi nửa tiếng nửa tới đỉnh Ngọc Hoàng, cũng chính là nơi đặt tế đàn phong thiện của Lý Trị lần này.
Thủy hoàng đế, Hán vũ đế, Hán quang vũ đế phong thiện Thái Sơn vốn không phải là ở đỉnh Ngọc Hoàng, mà là ở Xã Thủ Sơn.
Xã Thủ Sơn nằm chính diện Thái Sơn, đặt tế đàn ở đó vừa vặn đối diện với Thái Sơn, thể hiện sự kính trọng với thiên đế.
Lý Trị không chịu, hắn muốn dẫm lên đỉnh Thái Sơn phong thiện, vì trong mắt hắn Thái Sơn là thần tử, hắn mới là vua.
Vì có phụ nhân trẻ nhỏ, tốc độ không nhanh được, vừa mới rời Hồng Môn trong ký ức của Vân Sơ mới hai dặm thôi mà đội ngũ đã vô cùng chậm chạp rồi. Hết cách, đi trước đám Vân Sơ không ai không phải là người tuổi cao đức sáng, bắt một đám lão đầu, lão thái thái leo núi trong mưa, y không đành lòng.
ẤY, nhưng không phải thương hại họ, vì đám người này chính là những người leo núi thành kính nhất, rõ ràng đi không nổi nữa còn tuyên bố sẽ chết trên Thái Sơn.
Rốt cuộc đi qua đoạn đường bùn đất, thay vào đó là bậc thang đá, trên đó ngồi kín những ông bà già dở sống dở chết.
Chẳng có chút kính già yêu trẻ nào, Vân Sơ ngực buộc nhi tử, lưng đeo cái bọc khổng lồ, dưới cánh tay kẹp khuê nữ, bước nhanh qua đám ông bà già đó. Giữa đường y thấy Lý Thừa Tu cõng Lý Tích, Trình Giảo Kim được hai đứa nhi tử dùng thanh trúc làm cáng khiêng lên, Lý Hoằng dìu Hứa Kính Tông mang bộ dạng bi tráng leo núi.
Trong tiếng chửi bới của đám lão già, Vân Cơ cười vang đi thêm hơn trăm bậc thang nữa, dừng lại ở hành lang dài, đợi đám Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt.
Hai đứa bé cũng được y thả xuống đất, cho hóng gió, Vân Cẩm hơi mệt rồi, hết sức đoan trang kiếm chỗ ngồi nghỉ, giữ lấy Vân Loan hiếu động, không cho làm phiền a gia đã rất vất vả.
Vì là người đầu tiên lên được chỗ nghỉ, bọn chúng được hưởng thụ bánh và trà nước nơi này cung cấp.
Đợi Lý Hoằng dìu Hứa Kính Tông tới hành lang nghỉ ngơi, ông ta thều thào hỏi:" Cẩu tặc Lục Đôn Tín đâu rồi?"
Vân Sơ chỉ tay:" Mới đầu đi đầu tiên, giờ đoán chừng đi cuối rồi."