Nhìn bề ngoài Thái y thự ở nơi hẻo lánh trong hoàng thành, có lẽ vì đặc thù của công việc, không có nghĩa đây là nha môn ít màu mỡ không ai ngó ngàng.
Diện tích nơi này cực rộng, ít nhất Vân Sơ dọc đường tìm tới đây, đi qua không ít cơ cấu, nơi so được với Thái y thự không nhiều.
Công giải cũng là đại sảnh càng cao lớn rộng rãi, nơi này chứa trăm người làm việc cùng lúc cũng không thành vấn đề.
Hà y chính quan phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, mắt hơi hạ xuống một chút hờ hững nhìn Vân Sơ hoan hỉ thi lễ phía trước, nói với những y chính, y phán ngồi đó:" Vân Sơ, người huyện Vạn Niên, làm phủ binh trong quân, sau làm y quan."
"Nói ra cũng là, người ta đều vì chữa trị cho tướng sĩ có công mới làm quan, y lại khác người, lập công lao hiển hách xong mới làm y quan."
"Chư vị cũng biết, thủ đoạn chữa trị trong quân chỉ có mấy món chặt tay, cưa chân, còn xa mới gọi là biết y thuật."
"Người trẻ tuổi này khả năng là không quen nhìn bào trạch bị người ta đối đãi như súc sinh, mới sinh ý học y, cho nên lén học ít thủ đoạn của mỗ gia, kiếm được chút thanh danh."
"Tổng thể mà nói tâm tính không tệ, đáng được thái y thự bồi dưỡng."
Vân Sơ đã nhận cái viện tử diện tích gần mười mấu của người ta, làm sao dám nói người ta ăn xuôi nói ngược.
Với lại người ta còn ở trước mặt bao nhiêu người còn đảm bảo nhân phẩm của mình, nói mình là người đáng bồi dưỡng.
Như thế Hà y chính tuy thái độ xa cách bề trên, nhưng làm việc hết sức công bằng rồi.
Vân Sơ lúc này tất nhiên phải giúp Hà y chính chứng minh, khâu vết thương là bản lĩnh học từ người ta, thế là bày ra vẻ hổ thẹn thi lễ:" Y chính khoan dung độ lượng, không truy cứu hạ quan lén lút học nghề, làm hạ quan cảm kích trong lòng. Nhờ thuật khâu vết thương của y chính, hạ quan cứu được mấy bào trạch chết chắc, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Vân Sơ cảm kích rơi lệ."
Hà y chính cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Vân Sơ, chỉ y nói:" Đáng tiếc bí thuật Hà thị ta cứ thế bị lén truyền đi rồi, thôi vậy, y thuật là thuật cứu mạng người. Mỗ gia chuẩn bị viết thuật này thành sách tấu lên bệ hạ, để truyền bá trong quân, thậm chí dân gian, không biết chư vị đồng liêu có ý kiến gì không?"
Ông ta nói nhẹ như không, Vân Sơ lại nhìn thấy lửa giận bừng bừng từ người khác.
Nghĩ cũng hợp tình hợp lý thôi, Hà y chính ông dùng một trạch viện đổi lấy bản lĩnh trị thương, thứ này không thể nào giữ kín được. Giờ ông hào phóng đem y thuật này công khai, tấu lên hoàng đế, tất nhiên được thưởng cực lớn.
Ông đã mang bản lĩnh giữ nhà ra lấy lòng hoàng đế, vậy thì những người khác phải làm sao đây, cũng phải lấy bản lĩnh giữ nhà ra à? Ai mà muốn chứ.
Người ta không nói câu nào, công giải im phăng phắc, Vân Sơ lập tức chắp tay thi lễ:" Việc này của Hà y chính, lợi cho đường thời, công với muôn đời. Vân Sơ xin chúc mừng Hà y chính."
Hà y chính vuốt râu nói:" Tốt lắm, sau này ngươi bôn tẩu dưới tay ta là được."
"Ngươi còn nhỏ, đang lúc chăm chỉ học tập tiến lên, nếu ngươi muốn vào Tứ môn học, bản quan mở cho một đường, cho phép ngươi vừa đi học vừa nhận chức ở thái y thự. Sống ở Trường An chẳng dễ dàng, như thế có chút tiền lương, để ngươi yên tâm học tập."
"Đợi ngươi từ Tứ môn học thành tài trở về, lão phu sẽ cân nhắc cho ngươi làm việc phía dưới tiếp tục tu hành hay không?"
Vân Sơ vâng dạ, thấy mình sắp thành con sâu khom lưng rồi, từ khi bước vào cái quan nha này, chưa lúc nào đứng thẳng lưng lên được.
Có điều giá tiền được đưa ra trước, Vân Sơ thấy rất đáng để mình khom lưng.
Đợi Vân Sơ từ nha môn thái y thự đi ra thì đã là giữa trưa, thời gian này Vân Sơ không chỉ lo liệu xong việc tỏa thính, còn cả việc phát bổng lộc.
Cái gọi là tỏa thính ý chỉ quan viên không cần nghỉ phép, không làm việc, nhưng vị trí vẫn giữ cho ngươi, đợi ngươi xong việc trở về vẫn là ti y tòng bát phẩm của thái y thự.
Đây là một ân tình lớn, phải biết trong quan nha, mỗi hố có một củ cải, củ cải tòng bát phẩm ngươi đã chiếm cái hố này, vậy củ cải khác đừng mong vào được.
Còn về phần phát bổng lộc là phần thưởng của Hà y chính cho cái mồm khéo ăn nói của Vân Sơ, không cần làm việc vẫn nhận lương toàn phần, dù ở thời đại nào cũng là chuyện tốt cả.
Lúc Vân Sơ đi vừa vặn là thời gian các quan viên ăn cơm quan ở quan nha, từ cơm nước lại viên bê lên mà xét, Vân Sơ thấy mấy thứ đi xì xì đó chỉ hợp nuôi lợn.
Rời khỏi hoàng thành, mọi việc thuận lợi chẳng hiểu sao tâm trạng Vân Sơ cứ thế nào ấy, khó diễn tả, buồn chán lang thang không mục đích trên đường Chu Tước, bất tri bất giác con ngựa mận chín đưa y tới phường Quang Phúc.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xì xám xịt, khả năng có tuyết rơi, Vân Sơ cũng thấy đói bụng, thế là lại lần nữa tới cái hiệu bánh do đôi tiểu phu thê kia mở.
Cưỡi trên mình ngựa, Vân Sơ ném ra sáu đồng tiền:" Như cũ, hai cái bánh kẹp đầy thịt."
Tiền đập vào ngực chủ quán, bắn ra rơi vương vãi trên mặt đất, hắn nhìn Vân Sơ mặc quan phục tuấn tú uy vũ, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng, nếu là tên hoàn khố nào đó, hắn dám trừng mắt, dám chống lại, nhưng là quan viên …. Mọi ý nghĩ phản kháng của hắn đều bị dập tắt.
Tiểu nương tử trong cửa hiệu cũng nhìn Vân Sơ, nhìn tới hai mắt tỏa sáng, thì ra lang quân tuấn tú hay tới quán của mình lại còn là quan viên nữa, cái khăn tay sắp bị nàng hồi hộp kích động vò thành thừng rồi, ái mộ tràn ra từ mắt.
Vân Sơ vỗ vỗ đầu chàng trai:" Tỉnh lại đi, không cần tiền nữa à?"
Chàng trai rùng mình tỉnh lại, gian nan ngồi xuống nhặt từng đồng tiền từ dưới đất lên, cuối cùng cho vào một cái hộp, nói với nương tử:" Nàng tiếp khách, ta vào trong nằm chút, mệt quá."
Vân Sơ tóm ngay đầu của hắn, mắng:" Ngươi không ở đây, để lão bà tiếp ta, ai không biết lại tưởng mỗ gia dụ dỗ lão bà ngươi."
Chàng trai mặt như tro tàn:" Hiệu nhỏ được tiếp khách quý như ngài là vinh quang, để lão bà tiểu nhân tiếp quan nhân sẽ tốt hơn."
Vân Sơ cười rất thiếu đạo đức:" Ta nhìn trúng bánh kẹp thịt của nhà ngươi, không phải nhìn trúng lão bà ngươi, đừng hiểu sai."
Chàng trai đột ngột gào lên:" Vậy thì ngài nhìn trúng bánh nhà tiểu nhân ở điểm nào, tiểu nhân còn sửa."
Vân Sơ cười lạnh:" Nếu ngươi mà dám sửa linh tinh mùi vị của bánh kẹp thịt cừu, nói không chừng ta sẽ nhìn trúng món bảo bối thứ hai trong cửa hiệu nhà ngươi đấy.
"Bảo bối gì? Nhà tiểu nhân lấy đâu ra bảo bối? À, ngài nói tới bánh kẹp thịt, vậy bảo bối thứ hai là gì?"
"Lão bà sạch sẽ của ngươi."
Chàng trai lại lần nữa gào lên thống khổ, đuổi lão bà mắt phơi phới xuân tình vào trong hiệu, tự mình lấy bánh, cắt bánh, xé thịt cừu, kẹp bánh, làm hết sức lưu loát. Hơn nữa thịt còn nhiều hơn bình thường, một tay không cầm nổi.