Q6 - Chương 040: Lão tặc hành hung. (1)
Q6 - Chương 040: Lão tặc hành hung. (1)Q6 - Chương 040: Lão tặc hành hung. (1)
Trong hành cung, Lý Trị trải một quyển trục lớn ra, tìm kiếm tên Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt, viết thêm vài chữ trên đó rồi gập lại, nhìn bầu trời ngoài kia, trầm ngâm không nói.
Vũ Mi nhìn thấy, hai người đó từ tử tước đã biến thành huyện hầu, nàng tất nhiên hiểu nguyên do trong đó, cũng rất tán đồng:" Cô thần đúng là cần trợ lực."
"Họ lên núi trước những người khác." Lý Trị nói thêm:” Nàng đợi mà xem, sau ngày mai, thiên hạ sẽ khác biệt."
Vũ Mi hỏi:" Bọn họ đi nước Oa, bệ hạ đành lòng sao?"
Lý Trị đang đợi câu hỏi này, tự tin chỉ điểm giang sơn:" Bọn họ không rời Đại Đường, chỉ tuyển ít con cháu tới Oa, đưa gia tài tới đó, để giữ lại chút dòng giống thôi."
"Hi vọng dựa một đám lão hủ không có hùng tâm tới nơi nghèo khó như nước Oa mở ra vùng trời đất mới thì quá đề cao bản thân rồi, hi vọng một đám hoàn khố đi khai thác thế giới mới, đúng là không biết trời cao đất dày."
" Đám người đó làm thần tử cùng triều mà còn không thể chia sẻ hoạn nạn, mạnh ai kẻ đó chạy tháo thân, hi vọng bọn chúng tới một hòn đảo lại có thể đồng tâm hiệp lực?"
"Có lẽ bọn chúng sẽ hạ được nước Oa, nhưng ngày chúng hạ được nước Oa cũng là ngày chúng quyết chiến sinh tử."
"Chúng còn quên điểm cuối, dù chúng ở nước Oa thì sao, trẫm phái một thiên sứ tới là có thể hủy thiên diệt địa rồi."
"Bệ hạ định tĩnh quan kỳ biến." Vũ Mị phụ họa:" Vậy là Đại Đường có thể thực sự bước vào giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức rồi."
"Đúng thế, chỉ cần bách tính giàu có thì bất kẻ đám yêu ma quỷ quái nào cũng không thể đầu độc tâm trí của họ, từ đó yên làm tự trồng tự ăn, thiên hạ không còn phân tranh nữa." "Tự trồng tự ăn, gian nan chừng nào." Vũ Mị thở dài, chẳng qua cũng là chỉnh đốn quan trường, giảm lao dịch, giảm thuế má, để dân nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, tất cả để vương kim cổ ai mà không hiểu cái đạo lý ấy, nhưng lại mấy ai làm được?
Lý Trị vẫn tràn trề tự tin:" Trâm gắng sức ba đời Đại Đường, quất roi dài ngự vũ nội, hôm nay rốt cuộc cũng có cục diện này, không thử há chẳng phải có lỗi với liệt tổ liệt tông Đại Đường."
Vũ MỊ chinh lại y phục, bái lạy dưới chân Lý Trị:" Bệ hạ có hùng tâm tráng chí này, thần thiếp chúc mừng bệ hạ."
Lý Trị đắc ý vô cùng, ngửa đầu nhìn trời, không nhịn được cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy vẻ hào sảng.
Lòng rộng rãi thì nhìn việc gì cũng thấy đơn giản, ngược lại, nhìn việc cũng thấy sầu lo trăm mối.
Đáng tiếc đêm nay Thái Sơn không trăng, muốn thấy trăng sáng phải đợi hai ngày sau mới có, ngược lại gió thổi không ngừng, lạnh tới thấu xương.
Hôm nay ba người Vân Sơ cùng với Lý Thừa Tu bỏ đi trước, coi như đã cắt đứt với huân quý cũ Đại Đường rồi, từ nay về sau, bọn họ sẽ thành một phái.
Phái này lấy Vân Sư làm thủ lấy, với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt làm phụ, lấy Trường An làm cơ sở, quan viên bản địa Trường An làm đoàn đội, lấy thái tử Lý Hoằng làm trung tâm, lấy An Định công chúa làm mũi mâu, lấy Tây Vực Phật quốc quốc chủ Vân Na làm hỗ trợ, sẽ đường đường chính chính tham dự tranh đoạt quyền lực trung ương Đại Đường.
Đối với hệ phái mới này, Lý Trị vui vẻ thấy nó xuất hiện, với hắn mà nói, dù không có hệ phái này thì có hệ phái khác, chỉ cần quân quyền không đổi thì chẳng có khác biệt gì.
Nhân mã hệ Vân Sơ lấy kinh tế làm hạch tâm, lấy tạo phúc thiên hạ làm mục đích, chỉ cần chí hưởng không đổi, với Đại Đường mà nói chỉ có lợi không có hại.
Nếu thay đổi, Lý Trị ra tay diệt trừ chẳng có lấy nửa phần do dự.
Lý Tích lòng như gừng già vẫn cay, luôn thấy mình là cựu thần sót lại thời Trinh Quan, vậy phải có trách nhiệm giúp đỡ cựu thần định sẵn bị hoàng đế vứt bỏ tìm lối ra.
Ban đầu ông ta chọn Thổ Cốc Hồn, lựa chọn này là có cơ sở, Đại Đường cần Thổ Cốc Hồn tồn tại làm vùng đệm với Thổ Phồn, tránh hại nước lớn va chạm trực tiếp.
Địa hình Thổ Cốc Hồn bám sát hành lang Hà Tây, một đầu là Tây Vực, đầu kia là Đại Đường, có ưu thế địa lý nhất định. Đáng tiếc Từ Kính Nghiệp không tận dụng được bất kỳ ưu thế nào, vừa mới tới Thổ Cốc Hồn, có lẽ vì thị uy, hoặc đơn giản vì tranh đoạt, hắn giết khuê nữ Lộc Đông Tán, bị Luận Khâm Lăng truy sát chạy một mạch về Trường An.
Lần thứ hai tới Thổ Cốc Hồn hắn ỷ vào có vô số huân quý đứng sau lưng, nghênh ngang khiêu khích Vân Sơ, muốn chia một chén canh từ giao thương Tây Vực, kết quả lần nữa suýt bị chết.
Thổ Cốc Hồn giờ bị hắn họa hại tới mức chính bản thân Từ Kính Nghiệp chẳng sống nổi phải dẫn thân tin lén trốn về.
Lần này Lý Tích chọn hòn đảo ngoài biển, nước Oa.
Nơi đó khác Thổ Cốc Hồn, khí hậu không khác với Trung Nguyên là bao, hai mùa nong lạnh rõ ràng, lấy nông canh làm chủ.
Rút kinh nghiệm, Lý Tích không giao hết việc này cho một ai, mà toàn bộ huân quý cùng chung sức.
Chỉ cần con cháu huân quý Đại Đường tới đó, không tới hai đời có thể cải tạo nước Oa thành không khác gì châu huyện Đại Đường.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì nước Oa cách Đại Đường đủ xa, còn ngăn cách bởi biển rộng.
Về phần chết ở đó thì Lý Tích chẳng bận tâm, cả đời ông ta thấy đủ các loại cái chết rồi, ông ta không muốn chết trên giường, nếu chết trong trận chiến cuối cùng ở nước Oa, chết bởi mũi tên cuối cùng địch bắn ra, chưa chắc không phải câu chuyện đẹp.
Trước khi đi có thể gửi gắm nhi tử cho nhóm người có hi vọng nhất Đại Đường, Lý Tích không còn vướng bận gì nữa. Cho nên tối ngày hôm đó ông ta cùng đám lão thần Trinh Quan như Hứa Kính Tông, Trình Giảo Kim, Tô Định Phương, Lương Kiến Phương uống rượu. Kết quả đám người Lý Tích bị Lục Đôn Tín bắt tại trận, đám lão già này chẳng coi ra gì, Trình Giảo Kim tóm lấy Lục Đôn Tin chuốc cho một bầu thuốc sát trùng.
Uống rượu quá nhiều thì cũng chỉ bằng ấy chuyện, tuổi già cũng chẳng thay đổi, hú hét chửi bởi, mồm đầy lời dâm uế, thô bỉ không chịu nổi.
Không giống người khác, Lương Kiến Phương cứ say là lại hát bài Nam Nhi Hành do bản thân được Vân Sơ gợi mở mà viết ra.
"Ta muốn học người xưa, chấn hưng hùng bá chí
Thanh danh như bọt nước, đời cười có sá chỉ
Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết người
Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh
Ngàn dặm tìm giết địch, nguyện cả đời hy sinh..."
Chưa hát xong ông ta đã khóc to, khóc vô cùng thảm thương.
" Anh công, chúng ta thực sự vô dụng rồi sa?"
" Thiên hạ này do chúng ta từng đao từng thương giành được ... Bây giờ chúng ta ngay cả mảnh đất cắm dùi cũng không có nữa sao?"