Q6 - Chương 041: Lão tặc hành hung. (2)
Q6 - Chương 041: Lão tặc hành hung. (2)Q6 - Chương 041: Lão tặc hành hung. (2)
Lý Tích nghe mà hai mắt đỏ ngầu, nếu chẳng phải vạn bất đắc dĩ, ai mà muốn rời bỏ quê hương, đám lão già ngồi đó bị khơi lên tâm sự, nghĩ tới mấy năm qua gia cảnh ngày một gian nan, nước mắt ròng ròng chảy theo chòm râu trắng, tiếng nghẹn ngào mãi không dứt.
Hứa Kính Tông giọng âm u:” Kia một thời, nay một thời, khi hữu dụng, ngươi là anh hùng hào kiệt, khi vô dụng, ngươi chỉ là một tên đồ tể mà thôi..."
Câu này tất nhiên là chẳng giúp ích gì cả, khiến tiếng khóc càng thêm bi thương, bất cam.
Đột nhiên Trình Giảo Kim nghiến răng chửi:" Tất cả là tại tên khốn kiếp Vân Sơ, tên khốn kiếp đó không kế thừa y bát của chúng ta, không phải là người."
Những người có mặt ở đây trừ Hứa Kính Tông ra, trước kia đều từng theo Lý Tích tới Vân gia ăn tiệc bàn dài, lúc đó Vân Sơ mới là một tên vô danh tiểu tốt, còn bọn họ khi đó vẫn là đại thân danh tướng. Không ít người cho rằng Vân Sơ chịu ơn bọn họ.
"Tên khốn kiếp đó dựa vào cái gì mà cói thường chúng ta chứ? Cút con mẹ y đi, y ở Tây Vực Liêu Đông chẳng phải cũng công thành nhổ trải, chém giết tới toàn thân be bét máu sao? Y hơn chúng ta cái buồi gì?"
" Ta chưa từng nghe nói y móc buồi ra người ta liền quỳ xuống hàng. Bằng vào cái buồi gì y coi chúng ta là đám thô bỉ vô văn."
Có đối tượng trút giận rồi, đám lão già không khóc nửa, quay sang chửi bới Vân Sơ thậm tệ. Nhưng ai còn tỉnh táo đều biết, hai quân đối lũy, bọn họ chẳng sợ ai, công thành nhổ trại như chuyến ra ngoài thành dã ngoại, giết người phóng hỏa với họ mà nói là chuyện thường ngày.
Thế nhưng bọn họ muốn đứng vững chân ở nước Oa, muốn biến nước Oa thành thiên đường, chứ nếu hôm nay người Oa tạo phản, mai khởi nghĩa, ngày ngày đề phòng, chém giết thì bọn họ còn đi làm cái gì?
Còn bản lĩnh thống trị của Vân Sơ không phải thể hiện ở Trường An, với đám lão tướng mà nói thành Đại Hành mới là điển hình trong điển hình.
Trường An vốn là tòa thành yên bình, là kinh đô Đại Đường, Vân Sơ chỉ từng bước biến nó giàu có hơn nữa mà thôi, chẳng có gì đặc sắc.
Nhưng thành Đại Hành được Vân Sơ tiếp nhận trong lúc chiến loạn vậy mà nhanh chóng khôi phục lại trật tự, còn phát triển nhanh chóng. Rõ ràng y ở Liêu Đông giết người như ngóe, lúc cai trị cũng thi triển bàn tay sắt, làm đủ chuyện tàn ác, vơ vét tiền của. Vậy mà cho tới bây giờ, cả người Cao Câu Ly bản địa trong thành vẫn vô cùng hoài niệm và tôn kính vị thành chủ đầu tiên đó, coi y là người mình.
Bọn họ đương nhiên cũng muốn được như thế ở nước Oa.
Lý Tích nói với nhị nhi tử Lý Tư Văn đứng canh ở cửa lều:" Đi gọi Vân Sơ tới đây."
Lý Tư Văn đi ngay.
Lần này phong thiện Thái Sơn, Lý Tích sở dĩ mang theo nhị nhi tử là vì trưởng tử Lý Chấn của ông ta đã bệnh mất vào tháng sáu năm nay ở Từ Châu, tuổi mới bốn chín.
Hoàng đế cấp Lý Chấn đãi ngộ cao, hàm U Châu đô đốc.
Lý Tích chứng kiến quá nhiều sinh tử không mấy bi thương, chủ yếu vì Lý Chấn từ nhỏ sức khỏe không tốt, sống được tới bốn mươi chín tuổi không tính là chết trẻ nữa.
Lý Tư Văn tới chỗ đám Vân Sơ thì thấy người trong lều cũng đang ca hát, chỉ là không có rượu thịt, dùng trà và hòa quả mà thôi.
Lý Thừa Tu vội vàng đứng dậy.
Lý Tư Văn không thèm để ý tới đứa ấu đệ này, thậm chí có chút ghét bỏ, chỉ nhìn Vân Sơ:" A gia ta có lời mời quận công tới nói chuyện."
Vân Sơ lắc đầu lấy ra một tờ giấy gấp gọn gàng đưa Lý Tư Văn:" Lúc này ta không tiện tới nữa, ngươi đem tờ giấy này cho Anh công, Anh công sẽ hài lòng."
Lý Tư Văn nổi giận:" Ngươi dám bất kính với cha tal"
Vân Sơ không giận mà còn cười:" Bây giờ ta qua đó khó tránh khỏi sinh ra những lời thị phi, rất có khả năng ảnh hưởng tới đại kế của Anh công, không sang thì hơn." Lý Tư Văn trừng mắt với Lý Thừa Tu rồi mặt hầm hầm trở về.
Ôn Nhu hỏi:" Trên giấy viết gì thế?"
Vân Sơ thở dài:" Một bài trường đoán cú thôi mà."
Địch Nhân Kiệt chép miệng:" Hẳn phải đặc sắc vô cùng."
Vân Sơ dương dương đắc ý:" Tất nhiên, Anh công vì Đại Đường chỉnh chiến cả đời, muốn lưu lại thứ gì đó để hậu nhân nhớ tới, cho nên ta viết một khúc Phá trận tử, để tự an ủi."
Ôn Nhu đố ky:" Gần đây ngươi viết hơi bị nhiều đấy."
Vân Sơ giang tay:" Bệ hạ, hoàng hậu hay Anh công, muốn tặng lễ cho họ thì phải tặng cái gì? Tặng thứ khó đánh giá giá trị này là thích hợp nhất."
Khi Vân Sơ đang đắc ý thì đột nhiên bên ngoài có tiếng rống:" Cẩu tặc dám khinh lão phu tuổi già à?"
Không đợi Vân Sơ kịp phản ứng, cái lều mà y khó khăn lắm mới dựng lên được bị người khác lật tung. Vân Sơ hoang mang nhìn Lý Tích râu tóc vểnh lên, đang định hỏi thì nắm đấm của Tô Định Phương vù vù đánh tới.
"Cái... Vân Sơ lách người tránh được, vừa há mồm ra chưa kịp nói thì một chiêu Liêu âm thối vô cùng âm hiểm không phát ra tiếng động nào, đá thẳng vào giữa hai chân y, y nhanh như cắt kẹp chân giữ lại:" Khoan..."
Rầm!
Lại lần nữa Vân Sơ bị cắt lời, cái xe lăn của Lương Kiến Phương xô cho y lảo đảo.
Thực ra Vân Sơ vốn có thể tránh được, nhưng y lo lão khốn kiếp không có chân này lao xuống núi ngã đành thịt nát mới đánh dùng thân thể đỡ lấy:" Này ...
Lương Kiến Phương thừa cơ đấm cho Vân Sơ hai phát vào bụng, mặc dù chẳng có tí sức lực nào những cũng đủ khiến y phân tâm. Tô Định Phương thừa cơ vung nắm đấm như cái bát đánh trúng mắt.
Vân Sơ chỉ thấy đầu óc choáng váng, một bên mắt tức thì không nhìn thấy nữa, nhưng lâm nguy không loạn, vùng mạnh hai tay thoát khỏi vòng tay của Lương Kiến Phương, chân đạp lên xe lăn, lăn ra ngoài. Đồng thời tóm lấy chân của Trình Giảo Kim, vốn định ném lão tặc này xuống núi, rốt cuộc không ra tay, chỉ hất ông ta ngã.
Thế là xong rồi, vì do dự một chút, bị người ta chớp mắt tung ra năm đấm, ba đá.
"Con mẹ nói"
Vân Sơ gầm lên, hai tay giữ lấy vai Trình Xử Mặc vừa đánh lén thanh công, vật hắn bay đi. Tiếp tục ăn một cú đá của Lý Tư Văn, y nhịn đau vác hắn lên vai, xoay một vòng ném vào chỗ đông người.
Tới khi dựa lưng vào lan can, Vân Sơ mới nhìn rõ cục diện, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt ngã xuống đất, bị bảy tám ông già tóc bạc dẫm đạp, tiếng kêu thảm thiết làm người ta không đành lòng nghe. Lý Thừa Tu bị đích thân Lý Tích ấn xuống đất đấm đá, mà tên này chẳng những không phản kháng, lại còn chỉ biết ôm đầu la hét.
Thái tử Lý Hoằng bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ, mấy lần xông tới giúp đỡ Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, nhưng bị một đám lão già vây quanh, kéo áo, kéo đai lưng ... Hắn không dám dùng sức, sợ bọn họ lăn quay ra đó.
Lý Tích rất bá khí dẫm lên cổ Lý Thừa Tu, quay đầu nhìn Vân Sơ đang không ngừng xoa mắt:" Lão phu có già không?"
(*) Phá trận tử nhé, khác với Phá trận nhạc, đây được coi là bài từ bi tráng nhất của Tân Khí Tật.
(**) Đáng đời thăng trộm thơ.