Q6 - Chương 042: Không cần ai thương hại.
Q6 - Chương 042: Không cần ai thương hại.Q6 - Chương 042: Không cần ai thương hại.
Vân Sơ tới lúc này còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy mắt đau vô cùng, một tay ôm mắt, miệng đáp lại:" Anh công còn chưa già hay sao?"
Lý Tích hét lên:" Lão phu hùng tư bộc phát."
"Vậy thì để những người già yếu rời đi, chúng ta chơi lại."
"Lão phu dùng binh, chú trọng vô lễ, ngươi mà để ý tới lễ là ngươi thua rồi."
Vân Sơ cố gắng mở cái mắt bị trọng quyền của Tô Định Phương đấm cho mơ hồ, ánh mắt lần lượt lướt qua đám lão tặc tóc bạc Lý Tích, Trình Giảo Kim, Tô Định Phương, Lương Kiến Phương, Lương Sư Thái, Tôn Nhân Sư, lại nhìn Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt vẫn kêu la thảm thiết. Vân Sơ quắt mắt với Trình Xử Mặt và Lý Tư Văn vẫn còn khá trẻ.
Lý Tích biết ngay không ổn, không đợi ông ta quát lệnh Trình Xử Mặc và Lý Tư Văn chạy mau, Vân Sơ đã như làn gió lướt qua vòng vây đám lão già tạo thành, tấn công Trình Xử Mặc và Lý Tư Văn nấp sau.
Một cú đấm trời giáng phá tan thế thủ của Trình Xử Mặc, tiếp theo đó là ba đấm vào bụng và hai bên mạng sườn.
Đánh Trình Giảo Kim gần 80 tuổi thì quá mất nhân tính, nhưng đánh Trình Xử Mặc 50 tuổi thì Vân Sơ không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Bụng trúng đòn, Trình Xử Mặc gập người lại như con tôm, ngay tức khắc mỗi mạng sườn bị đấm mạnh, thân thể cao lớn của hắn như cây bị đốn gốc, ngã vật ra.
Lý Tư Văn xông tới hỗ trợ Trình Xử Mặc, ai ngờ mới được nửa đường thì Trình Xử Mặc bị loại bỏ rồi. Hắn rất quyết đoán xoay người chạy ngay, Vân Sơ nhào bổ tới như thú dữ tóm lấy cổ áo hắn, dùng lực giật mạnh. Lý Tư Văn hét lên đồn sức xông về phía trước.
Roetl
Y phục của Lý Tư Văn bị xé làm đôi. Người Lý Tư Văn bị khựng lại chốc lát, không cho hắn cơ hội, Vân Sơ tóm lấy đai lưng gầm to nhấc bổng hắn lên. Cứ thế Vân Sơ dùng tên này làm chổi, xoay tròn trên không quét về đám huân quý già đang ẩu đả Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt.
Lý Tư Văn nhìn Vân Sơ quăng quật Lý Tư Văn, đầu Lý Tư ngặt qua ngoặt lại, thiếu chút nữa là chạm vào lan can, với sức của Vân Sơ, nếu va chạm, đầu của Lý Tư Văn nát là cái chắc.
"Nhị ca, Nhị ca ... A gia, cứ thế này tính mạng Nhị ca khó giữ."
Lý Tích lạnh lùng nói:" Hắn cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi."
Vân Sơ không bận tâm tới tính mạng Lý Tư Văn, Lý Tích không bận tâm tới tính mạng nhi tử, đám lão tướng càng không để trong lòng. Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu tranh thủ Vân Sơ phá vây đã đứng lên, mũi chảy máu ròng ròng, bộ dạng thê thảm.
Phía bên kia, Lý Hoằng nhảy lên tảng đá lớn, thoát khỏi vòng vây đám lão tướng, tới trước mặt Vân Sơ đang dùng Lý Tư Văn hành hung, gầm lên như sấm:" Dừng tay."
Lý Tích đá Lý Thừa Tu một cái, hắn lăn vê phía Vân Sơ.
Thái tử nổi giận có lẽ có sức chấn nhiếp với người khác, chứ với Lý Tích, Trình Giảo Kim, Tô Định Phương thì còn xa mới đủ. Lý Tích đứt hai tay vào ống tay áo:" Đáng thương tóc bạc tới à? Lão phu cả đời tung hành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, đồ thành diệt quốc là chuyện bình thường, trong miệng ngươi thành ông già đáng thương?"
Ôn Nhu bị một trận đấm đá máu me be bét đốp chát ngay:" Ông bị Thái tông bắt sống, bị Lưu Hắc Thát đánh bại."
Lý Tích cười to:" Chuyện tâm thường, lão phu đánh với thái tông, kiệt sức mà bị bắt, dù giết vô số bì tướng của thái tông, thái tông còn cởi áo khoác lên người, ai dám xem thường?”
"Còn về Lưu Hắc Thát à? Lúc ấy thế của hắn rất mạnh, lão phu không muốn lấy tính mạng nhi lang đi ác chiến với hắn, chỉ lùi về ba mươi dặm chờ thời, sao lại thành hắn đánh bại lão phu?”
Địch Nhân Kiệt ôm hông, ngăn Ôn Nhu vẫn muốn tranh cãi lại, bình tĩnh hỏi:" Anh công, rốt cuộc Vân Sơ đã viết gì khiến ngài giận dữ đến thế?" Lý Tích mở miệng đọc:" Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh. Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành. Sa trường thu điểm binh."
Lý Hoằng cau mày:" Anh công uy nghiêm như thế, sư phụ ta nói đâu có sai."
Lý Tích nói:" Lão phu nghe Tư Văn ... Vân Sơ, nếu ngươi không muốn giết nó thì thả nó ra."
Vân Sơ lúc này vẫn còn đang nắm một chân Lý Tư Văn, đá một phát làm hắn lăn sang bên.
Lý Tích chẳng nhìn Lý Tư Văn đang hôn mê, mặt đỏ bừng bừng chẳng biết do giận hay do rượu:" Lão phu nghe mấy câu đầu, lòng khoan khoái, còn cùng đám huynh đệ mời rượu, nhưng vài câu sau, nhất là câu cuối."
"Lão phu hỏi ngươi, đáng thương tóc bạc tới là sao?"
" Lão phu cả đời diệt không biết bao nhiêu thảo đầu vương, đánh bại không biết bao nhiêu dị tộc nhòm ngó Đại Đường, diệt không biết bao nhiêu nước bất thần. Đến khi tuổi già sức yếu, ngươi thương hại lão phu."
" Bây giờ thiên hạ thái bình rồi, đám ưng khuyển già như bọn ta không còn tác dụng gì nữa, ai nấy tính thô hào, lại con mẹ nó tham tiền háo sắc, ở trên triều không nói ra được chủ ý nào hay, nói lời cũng không rõ nghĩa, dần dần bị người ta ghét."
"Các ngươi không ưa bọn lão phu, có thể chửi, cho thể mắng, có thể hận. Bọn lão phu không cho bất kỳ ai thương hại."
Ôn Nhu nhổ máu trong miệng ra, nói thế hắn cũng có thể thông cảm, đổi lại là hắn cũng ghét bị người ta thương hại, trừng mắt với Vân Sơ:" Trận đòn này đúng là oan uổng, không phải ai cũng thích thơ của ngươi, sau này đừng tùy tiện cho thơ người khác..."
Đúng lúc này tam hiến Thượng Quan Nghi vừa mới từ Lạc Dương tới tham dự đại điển, nói vào:" Tuổi già rồi thì được vô pháp vô thiên à?"
Trình Giảo Kim phun ra tràng rắm dài, sau đó nhìn Thượng Quan Nghỉ:" Vừa rồi ngươi đánh rắm đấy à?" Thượng Quan Nghỉ chỉ Trình Giảo Kim:" Thất phu!"
Tức thì trong đội ngũ lão tướng, rắm phun liên hồi, bao năm qua bọn họ dùng chiêu này đối phó với quan văn.
Trình Giảo Kim cười hô hố:" Nói nữa đi."
Thượng Quan Nghỉ bỏ lại ánh mắt căm ghét phất tay áo bỏ đi, một đám quan văn nãy giờ đứng xem như trò hề, chẳng ai can thiệp.
"Đó chính là điều lão phu nói, bọn lão phu hết thời rồi, vô dụng rồi, bọn ta tư biết, không cần ai thương hại hết!" Lý Tích cũng gọi đám lão tướng lại:" Được rồi, thách các ngươi cũng không dám đánh bọn lão phu, bên lão phu bị thương hai người, coi như bọn ta thắng. Chiến sự hôm nay đến đây thôi, sau này không thống khoái thì chúng ta đánh lại."
Một đám lão già khiêng Trình Xử Mặc và Lý Tư Văn đi thi thoảng còn để lại tràng cười đắc ý và vài tiếng rắm. Vân Sơ từ đầu tới cuối không biện giải gì, đợi đám Lý Tích đi rồi, y tóm lấy Lý Thừa Tu, đấm hai phát vào bụng.
Hai cú đấm này cực mạnh, dù Lý Thừa Tu dù vạm vỡ cũng bị đánh không đứng lên được, nhưng hắn không hỏi vì sao, chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất khóc, vì hắn hiểu vì Sao.
Vân Sơ biết lão già đó mượn cớ mà thôi, làm thế để Lý Thừa Tu hoàn toàn cắt đứt với Lý gia, có nhà chẳng thể về. Vì trong cái nhà đó, trừ Lý Tích ra thì những người khác chỉ mong hắn chết cho nhanh, sợ hắn kế thừa tước vị.
Con mẹ nó, lấy cả lão tử ra để tính kế rồi.