Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1273 - Q6 - Chương 043: Mưa Rơi Tâm Tã.

Q6 - Chương 043: Mưa rơi tâm tã. Q6 - Chương 043: Mưa rơi tâm tã.Q6 - Chương 043: Mưa rơi tâm tã.

Vân Sơ nhặt nhạnh phần sót lại của cái lều, lần nữa dựng lại.

Mới tháng chín thôi mà gió trên đỉnh Thái Sơn đã có chút buốt xương rồi, không ngủ ngoài trời được.

Vân Sơ cho quả trứng luộc vừa lăn mắt vào miệng, thong thả ăn.

Địch Nhân Kiệt không biết bị thứ ác ôn nào đá một phát vào đũng quần, tới giờ đỡ đau hơn nhiều, nhưng mà đi lại vẫn như vịt

Ôn Nhu thì rách miệng, tím một bên má, trừng gà giúp giảm sưng bị hắn ăn rồi, bây giờ hắn đang lo cho cái mũi, tuy đã băng bó nhưng vẫn còn đau

Nhìn cái má sưng của Ôn Nhu là Vân Sơ hình dung ra được cái mắt mình thế nào, Tô Định Phương đã già, nhưng nắm đấm vẫn còn chút sức lực

"Khi trời sáng ba chúng ta sẽ được phong tước, phải đứng ở hàng đầu, với cái bộ dạng ma quỷ này của chúng ta thì uy phong không nổi. Ta luôn thấy lão già Lý Tích đó cố ý."

Địch Nhân Kiệt dựa vào Ôn Nhu nói:" Vốn là cố ý, lần này bọn họ bị giảm tước, còn chúng ta thì một trong số ít những người được thăng lên. Bọn họ tất nhiên là chướng mắt với chúng ta."

Trừ ba người bọn họ ra thì những người thăng tước còn lại là người bên phía hoàng hậu, như Vũ Tam Tư, Vũ Thừa Tự, đám Lý Tích hẳn không dám trêu vào đám này, mượn cớ phát tiết lên bọn Vân Sơ.

Ôn Nhu càng nghĩ càng tức:" Xong rồi, bây giờ ba huynh đệ chúng ta đứng cùng với Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư thì khác nào mấy con gà ngồi bên cạnh phượng hoàng chứ?"

Vân Sơ ngẩn ra, y chưa rảnh nghĩ tới chuyện này, chỉ người thích chăm chút bề ngoài như Ôn Nhu mới liên tưởng tới, cười gượng:" Hình dung rất chuẩn."

Ôn Nhu sờ má, suy đoán xa hơn:" Các ngươi nói xem, lão già Lý Tích đó có phải vì muốn lấy lòng hoàng hậu mà cố ý hủy dung mạo huynh đệ chúng ta, khiến chúng ta đứng cạnh huynh đệ Vũ gia trông giống gà không?"

“Anh công không hèn hạ như vậy."

"Thôi đi, lão già đó cùng đường rồi, còn việc gì mà không dám làm chứ?"

Vân Sơ thà coi việc này là đám Lý Tích đơn thuần say rượu nên hành vi mất kiểm soát hơn là có đống âm mưu quỷ kế trong đó, cuộc sống đôi khi nghĩ đơn giản chút, nếu không rất mệt mỏi.

Dù sao bất kể mưu kế ra sao y cũng chẳng ngán, kéo chăn lên người:" Còn thời gian, ngủ chút đi."

Đỉnh Thái Sơn hiển nhiên không phải chỗ tốt để ngủ, có điều đối với người dùng hai chân hai tay léo núi nửa ngày mà nói, bọn họ ngủ rất ngon.

Trời tờ mờ sáng, lại có mưa.

Lễ bộ thượng thư Lục Đôn Tín lo âu đứng trong mưa nhìn trời, lúc này ông ta hận không thể đem đám người ti thiên giám ra chôn sống. Chính bọn chúng thề thốt mùng 2 tháng 9 sẽ thấy mặt trời.

Bây giờ mưa tí ta tí tách, trời thì âm u không thấy mặt trời đâu, còn một canh giờ rưỡi nữa thôi là lúc hoàng đế tế thiên, mưa thế này ngươi bảo hoàng đế đọc văn biểu thế nào?

Khi Lục Đôn Tín chuẩn bị vào hành cung thỉnh tội, một hoạn quan đi tới bên cạnh ông ta thì thầm vài câu. Lục Đôn Tín đi vê phía đám Vân Sơ đã mặc triều phục long trọng:" Đi thôi, bệ hạ muốn chúng ta cùng vào."

Vân Sơ chỉ cái mắt tím bầm:" Khó coi lắm."

Lục Đôn Tín không có tâm trạng chê cười Vân Sơ, chỉ áo ướt sũng:" Khá hơn hơn ta nhiều."

Hai người đi vào hành cung Thái Sơn, tòa hành cung này hoa lệ nhưng không lớn, chỉ có hai điện, ba dãy sương phòng mà thôi.

Vân Sơ nhìn thấy Vân Loan bám vào cửa sổ một sương phòng nhìn trộm y, liền cười với đứa bé này. Thế là Vân Loan khóc to, quay về phòng nói a gia biến thành gấu khoang một mắt rồi.

Thế là bên cửa sổ xuất hiện thêm mấy cái đầu.

Vì đám Ngu Tu Dung đã vào hành cung nghỉ ngơi từ sớm nên không biết chuyện đánh nhau đêm qua, Vân Sơ khẽ gật đầu, nàng hiểu ý đóng cửa sổ lại.

Khi gặp được Lý Trị thì hắn đang ở cùng gấu lớn, phía trước là một quan viên tỉ thiên giám quỳ rạp dưới đất.

"Ngươi nói trận mưa này chỉ kéo dài một canh giờ?"

Quan viên ti thiên giám tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, cắn răng nói:" Vâng."

Lý Trị lạnh nhạt nói:" Nếu vậy trãm đợi một canh giờ."

Quan viên đó đi lùi ra khỏi đại điện, Lý Trị quay sang Lục Đôn Tín:" Khanh thấy sao?"

Lục Đôn Tín như gầy đi không ít, vì thiếu ngủ, đứng trong mưa, trông như sắp ngã xuống, yếu ớt nói:" Chỉ còn cách đợi thôi ạ."

Vân Sơ thấy Lý Trị nhìn sang, nói:" Hơi nước bốc lên hóa thành mây, mây theo gió trôi vô định, nó bay tới đâu đổ mưa thì sức người không làm gì được."

Lý Trị hừ mạnh:" Người của ti thiên giám khẳng định mưa một canh giờ sẽ ngừng."

Vân Sơ thở dài cố gắng không để ý tới Lý Trị cứ lấy tay xoa khoang mắt gấu lớn:" Đã sai rồi, họ chỉ đành lấy mạng ra đánh cược thôi, vậy ít nhất còn nửa phần sống, nếu nhận sai thì chết chắc."

"Hắn là thế rồi, giờ phải xem mạn của hắn có đủ cứng hay không." Lý Trị rốt cuộc không nhịn được, chỉ mắt Vân Sơ:" Nắm đấm của Tô Định Phương còn có chút sức lực đấy nhỉ?"

Vân Sơ cười:" Đúng là cũng còn chút sức lực, may chưa khơi lên hung tính của thần, nếu không hôm nay bệ hạ vừa tế thiên lại phải chuẩn bị mấy cuộc tang lễ rồi."

"Bọn họ chính là nhắm vào hung tính của ngươi, nếu ngươi giết Lý Tư Văn hay Trình Xử Mặc thì hợp ý đám người đó quá rồi. Vậy mà đúng lúc cần cứng rắn, ngươi lại mềm lòng." "Con người sao có thể vô tình, thần rồi cũng có lúc tới tuổi như Anh công."

Lý Trị nhìn Lục Đôn Tín, Lục Đôn Tín liền lui ra, hắn đứng dậy đi tới bên Vân Sơ:" Tới tuổi như Anh công thì sao? Ngươi luôn là người lập kế hoạch rất xa, hẳn cũng tính tới lúc đó rồi?"

Vân Sơ gật đầu:" Khi đó thân sẽ thành một tán nhân phú quý của Đại Đường, lúc còn trẻ thần đã cứng rắn đủ rồi, sau này để sự mềm yếu cho Đại Đường, cho bách tính, cho thê nhị, tốt nhất cứ tiếp tục như thế, đến khi chết một cách vui vẻ."

"Trâm nghe mà hâm mộ."

"Công tích của bệ hạ đã lên tới đỉnh cao, cần gì phải hâm mộ người khác."

Lý Trị chỉ tay lên trời.

"Chuyện đó ngoài năng lực của thần."

"Ngươi có nghĩ ngoài biển có tiên sơn không?"

"Bệ hạ cứ phái người đi tìm là được."

"Hả, ngươi không phản đối à?"

Vân Sơ nói chắc nịch:" Vâng, bệ hạ tổ chức đội thuyền lớn một chút, đông người một chút, chịu khó đi xa một chút, tiện thể kiếm về ngọc mã, khoai lang, khoai tây mà thân mong đợi từ lâu..."

Lý Trị biết tìm nhầm người chia sẻ chuyện này rồi, chỉ tay:" Cút ra ngoài."

Vân Sơ rời hành cung thì cơn mưa nhỏ thành mưa tầm tã, Lục Đôn Tín đứng trong mưa như gà rớt nước, quan viên ti thiên giám gần đó miệng liên tục lẩm bẩm, chẳng biết đang cầu khấn hay là thần kinh đã thác loạn rồi.
Bình Luận (0)
Comment