Q6 - Chương 044: Thế là bằng nhau.
Q6 - Chương 044: Thế là bằng nhau.Q6 - Chương 044: Thế là bằng nhau.
Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư được nghỉ nơi trong hành cung, đứng dưới mái hiên, đang chỉ trò về phía Vân Sơ, có vẻ là bình phẩm về cái mắt giống khấu khoang của y.
Vân Sơ đi ngang qua, tung một chiêu Song long xuất hải, trong chớp mắt tung ra bốn quyền, lực đạo cương mãnh, nhưng không để nắm đấm đi hết đà vừa chạm mục tiêu là thu hồi lại, phá vỡ mạch máu mà không đả thương người.
Hai huynh đệ Vũ gia giật mình, muốn phản ứng thì không kịp nữa rồi, nắm đấm của Vân Sơ đánh trúng mắt chúng, cả hai hoảng sợ nhảy lùi ra sau né tránh y truy sát.
Vân Sơ nào thèm để ý, đạt được mục đích rồi liền rời hành cung, để lại sau lưng tiếng kêu thảm thiết. Y dám đảm bảo, một canh giờ sau bốn cái mắt của bọn chúng còn đen hơn gấu khoang.
Tới lúc đó năm huân quý trọng yếu được tấn thăng của Đại Đường nhất định sẽ để lại cho tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc.
Chuyến đi này chuẩn bị rất kỹ, cho nên gặp mưa cũng không thành vấn đề, nhà ai không có lều chống nước chứ? Có điều lúc này ở doanh trại, người ở trong lều thì ít, người đứng cửa lêu nhìn trời thì nhiều.
Mưa chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dừng, nước mưa như con rắn nhỏ chạy ngoằn ngoèo qua lều mọi người.
Vân Sơ đang ngồi uống trà thì nghe thấy có tiếng hét lớn, sau đó im bặt.
"Có người nhảy núi rồi."
"Nhảy rồi."
"Hình như là quan viên của ti thiên giám."
Bên ngoài xôn xao, không nói cũng biết chính là quan viên vừa nãy nói một canh giờ sau mưa sẽ dừng.
Ôn Nhu vươn cổ ra ngoài ngó nghiêng, chỉ một thoáng đã mang cái đầu ướt sũng quay về nói:" Mưa lớn lắm, có điều hắn nhảy vẫn quá sớm." Địch Nhân Kiệt thêm nước vào ấm trà:" Có thể kiên trì tới lúc này là ghê gớm rồi, sống như vậy quá dày vò người ta."
"Nếu mưa không ngóớt, lỡ giờ tốt thì sao?"
" Dễ thôi, người chọn ngày đã chết rồi, tức là ngày hắn chọn là sai, không phải ngày tốt, chọn lại là được."
"Nếu thế mưa luôn ba bốn ngày đi, đỡ phải vác cái mặt này ra ngoài." Ôn Nhu nhớ tới chuyện này là lại thấy cái mũi nhâm nhẩm đâu:
Ba người đang tán gấu thì thấy đôi tú hoa hài màu đỏ xuất hiện trước mặt, ngẩng đầu lên thấy Xuân ma ma che ô. Vân Sơ chẳng bất ngờ:" Hoàng hậu triệu kiến ta à?"
Xuân ma ma nói:" Hoàng hậu hỏi chuyện."
Ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đứng dậy thi lễ.
Xuân ma ma nghiêm mặt học ngữ điệu của Vũ Mi hỏi:" Vân Sơ ngươi muốn làm gì?
"Bẩm hoàng hậu chỉ muốn năm người thăng tước được chỉnh tê."
"Nhất định không bỏ qua cho ngươi."
"Lần sau bọn chúng bọn chúng còn cười ta, ta còn đánh." Vân Sơ trả lời:" Chúng không có tư cách đứng ngang với ta."
Mặt Xuân ma ma nhanh chóng biến trở lại thành bản thân, nàng không muốn Vân Sơ và hoàng hậu xung đột, nàng ở giữa rất khó xử, hạ thấp giọng xuống:" Ngài đánh huynh đệ Vũ gia quá thảm, mắt họ sưng tới chỉ còn một khe hẹp thôi. Hoàng hậu kỳ thực không giận, chẳng qua là không chịu nổi họ cầu khẩn, mới bảo nô tỳ tới hỏi, ngài cũng đừng nói những lời tức giận ấy."
Ôn Nhu thấy hai người thì thầm, ngứa mồm:" Hai vị muốn hèn họ, huynh đệ ta nhường chỗ, thuận tiện canh chừng cho."
Xuân ma ma lườm Ôn Nhu một cái, quay ngoắt người bỏ đi.
Vân Sơ thấy cái lườm này của Xuân ma ma rất xinh đẹp, nhưng Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt lại buồn nôn. Nói thật, Xuân ma ma khá xinh đẹp, đã là cung nữ được chọn vào cung thì không thể kém, năm nay 28 tuổi, Xuân ma ma có thể nói đẹp hơn 99% phụ nhân 28 tuổi của Đại Đường.
Chỉ là nàng suốt ngày đi theo sau Vũ Mị, lại tham ăn, hình tượng rất kém, làm ảnh hưởng tới cảm quan, người ta mới thấy nàng không xinh đẹp.
Sự hiểu lầm này khiến ông trời cũng ngứa mắt.
Khi Xuân ma ma vừa mới rời đi một tuần hương thì mưa lớn dừng lại.
Nói một cách chuẩn xác thì trời nổi một cơn cuống phong, làm cái chốt cố định lều của Vân Sơ cũng bị bật ra, cơn gió đem cái lêu tạm bợ của y bay lên chín tâng trời.
Không chỉ có lều của Vân Sơ, còn rất nhiều lều chung số phận, khi mọi người dáo dác tìm kiếm chỗ trú mưa thì trời không mưa nữa. Mây đen trên trời bị xé ra một khe hở, mặt trời đỏ ối từ biển mây bay lên.
Lễ bộ thượng thư Lục Đôn Tín ướt như chuột lột hai gối quỳ dưới đất, hai tay giơ lên trời, rống to:" Trời có Đại Đường, trời chiều lòng người, bệ hạ vạn thọ vô cương, vạn thọ vô cương."
Rất nhanh mọi người đều quỳ xuống hô theo, tiếng hô vang dội đất trời.
Khi Lý Trị đội mũ Thông Thiên từ trong hành cung đi ra, sau lưng không ngờ là cầu vồng, làm hắn trông cứ như thần tiên.
Lý Trị ngẩng đầu nhìn mặt trời hướng về phía đông thi lễ, sau đó xoay người để cầu vồng ở sau đầu, phất ống tay áo:" Chúng khanh bình thân."
Lục Đôn Tín lúc này ưỡn ngực, hai tay nắm đai ngọc hô:" Lễ xong!"
Mặt trời lên, trong thời gian ngắn khó xuống, Lý Trị cũng không muốn mặt trời đi, hướng về phía mặt trời:" Bái tạ Đông Hoàng Thái Nhất."
Lục Đôn Tín tức thì dồn sức hô:" Bái tạ Đông Hoàng Thái Nhất."
Nói xong, ông ta quỳ xuống trước tiên.
Ôn Nhu nhìn vũng đước dưới chân, thấp giọng mắng "cẩu tặc." Rồi lại lần nữa quỳ vào vũng nước. Vân Sơ cũng thế, có điều vừa rồi khi đứng dậy, hai chân dẫm cho nước văng đi, mặc dù trong vũng còn ít nước, nhưng không tới mức ướt hết quần.
Thông thường hành lễ với Đông Hoàng Thái Nhất phải ba lạy, kết quả Lý Trị không cho Đông Hoàng Thái Nhất cái vinh diệu đó, hắn chỉ khom lưng hai lần, thần tử chỉ bái lạy hai lần.
Làm như vậy tất nhiên là vô lễ.
Khi Thủy hoàng đế còn là Tần vương, lúc ấy bọn họ tế bái Đông Hoàng Thái Nhất, từ khi Thủy hoàng đế thành hoàng đế, thái dương đã thành vị thần loại hai trên tế đàn của Trung Hoa, hoàng đế chỉ tế bái trời.
Trời là đại biểu vạn vật.
Trời có thể thổi gió ban mưa, có thể giáng sấm sét, rung chuyên đồi núi. Trên trời chẳng những có mặt trời, còn có trăng, sao, cầu vồng.
Thủy hoàng đế tự xưng thiên tử, vậy thì đương nhiên chỉ có thể tế trời.
Còn vì sao lại phải phong thiện Thái Sơn, hoàn toàn vì vào thời Thương Chu, đây là ngọn núi lớn nhất mà bọn họ biết.
Mặt trời lên, mưa đã ngừng, quan viên tỉ thiên giáp chết uổng, trống nhạc vang lừng Thái Sơn.
Lễ bộ thượng thư đi trước dẫn đường, hoàng đế tay cầm nén hương theo sau, đi một bước lại dừng một bước, sau lưng hắn là đội ngũ 81 cung nga xinh đẹp, tạo thành đội lễ nhạc.
Sau đội lễ nhạc là thái tử Lý Hoằng, hắn cũng đội thông thiên quan, chẳng qua là không có tua, tay câm một nén hương, cũng một bước đi một bước dừng, hướng trời tế đàn.
Sau Lý Hoằng là mười hai đôi kim giáp võ sĩ tay cầm các loại nghỉ trượng, ai nấy vạm vỡ cao to, râu quái nón mắc báo, mũi sư tư, nhì có vẻ không dễ chóc. Tóm lại chỉ chọn thành phần mặt mũi dẽ dằn chứ không cần đẹp.
Sau đội ngũ nghi trường là tam hiến, tế tướng chính tông Thượng Quan Nghị, tay câm hương bước từng bước.
Sau Thượng Quan Nghỉ là tám hoạn quan đội mũ ô sa, phất trần đặt lên một tay. Bọn họ đi rất quy củ, mỗi bước dừng một lần chưa nói, còn lắc hông, như dương liễu trong gió.
Tiếp ngay sau các vị quốc công, tể tướng tam phẩm rồi năm công thần được hoàng đế trọng điểm phong thưởng.