Q6 - Chương 045: Tự tìm cái chết
Q6 - Chương 045: Tự tìm cái chếtQ6 - Chương 045: Tự tìm cái chết
Vân Sơ mặt như ngọc, một bên mắt thâm đen, Ôn Như mặt mày như họa, má sưng húp, chỉ có Địch Nhân Kiệt tướng mạo đường đường, nhưng đi như thái giám.
Huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư thì hốc mắt đen khác thường, đi đường loạng choạng, phải dìu nhau không tới mức vì không nhìn rõ đường mà ngã.
Chính vị năm vị tướng mạo không hay, tư thái không tốt này, lễ bệ thị lang Trần Cẩm mới không ngừng xếp họ ra sau đội ngũ, lo bọn họ khiến thiên đế không vui mà ảnh hưởng tới lễ phong thiện.
Có điều dù sắp xếp thế nào, bọn họ đều ảnh hưởng tới lễ điển, thế là bất tri bất giác họ bị đưa tới hàng cuối.
Sau đó nữa là đại quân nương tử rầm rộ do Vũ Mịi dẫn đầu.
Tuy huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư đi cùng hàng với Vân Sơ, nhưng lại tránh rất xa, tới tận khi thấy Vũ Mi cách họ hai mươi bước thì mới tới gân Vân Sơ, làm cái hàng này trông chỉnh tê hơn.
Đáng lẽ Vũ Mị dẫn đội ngũ đi song song với thái tử, đáng tiếc thiên nhai chỉ có đúng một con đường, nếu hoàng hậu muốn an bài tốt hơn, phải cần một bộ phận biết đi mây về gió.
Mảnh đất trống trên đỉnh Ngọc Hoàng càng hẹp, đoán chừng đại quân nữ nhân trẻ nhỏ do hoàng hậu thống lĩnh không có chỗ.
Vì hoàng hậu ở phía sau cho nên đám Vân Sơ không dám kiếm chuyện với huynh đệ Vũ gia, chặng đường này xem như bình yên.
Quả nhiên bọn họ đi tới giữa thiên nhai thì dừng lại, còn tế tự ở phía trước đã bắt đầu rồi, tiếng tù và dài đánh thức trời đất, trống ra sức gõ, một làn khói đen từ đỉnh lớn bốc lên kém với tiếng hô hùng hồn của Lễ bộ thượng thư.
Chẳng biết phía bên trên đang làm cái gì, đám Vân Sơ bị ngăn cách bởi lớp lớp người, nên chỉ biết người ta quỳ thì quỳ lạy theo. Vân Sơ lườm huynh đệ Vũ gia, hai tên đó rất biết điều liền tránh xa hơn trượng.
Ôn Nhu thấy vậy tranh thủ lúc quỳ bái nói:" Ngươi cũng nhìn ra rồi à?"
"Ừ, không đúng cho lắm."
"Có cho mười lá gan thì Lục Đôn Tín cũng không dám xếp hoàng hậu phía sau bách quan."
"Hắn là Thượng Quan Nghi cùng đám quan văn làm."
"Muốn chết cũng không cần chết cách này chứ?"
"Huân quý gặp họa thì thế lực quan văn sẽ lên, bọn họ muốn nhân cơ hội này áp chế hoàng hậu, không cho hậu cung can chính. Đây là điều bọn họ chướng mắt đã lâu."
"Nói vậy theo ý các ngươi thì người an bài không phải là lễ bộ hay bệ hạ?"
"Đương nhiên là ... Hả, hoàng hậu thứ tội."
Không biết từ khi nào mà Vũ Mi đã rời khỏi đội ngũ phụ nhân, đi tới chỗ đám Vân Sơ, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngay tiếp đó Lục Đôn Tín lại hô một tiếng "lễ", ba người Vân Sơ quỳ bái, Vũ Mị tuy cũng làm lễ nhưng hai gối không chạm đất, chỉ có tay làm sáp thủ lễ cực kỳ tiêu chuẩn:" Nói đi, vì sao Thượng Quan Nghỉ lại nhắm vào bản cung."
Ôn Nhu ra hiệu cho Vân Sơ để hắn đáp:" Huân quý chuyến này gặp họa, ắt để lại khoảng trống quyền lực lớn. Đúng lúc này huynh đệ Vũ Tam Tư, Vũ Thừa Tự được tiến tước, bọn họ lo hoàng hậu sẽ can dự sâu hơn vào triều chính, không nói chuyện khác, quyền lợi của họ sẽ bị chia bớt."
"Nói bừa, chẳng qua bản cung không đành lòng để họ chịu khổ ở bên ngoài, dù cha bọn chúng có trăm ngàn cái sai, nhưng chết cả rồi. Chẳng lẽ bản cung không thể đề bạt người nhà à?" Giọng Vũ Mị vẫn rất bình tĩnh, chỉ có hơi lạnh một chút:
Ôn Nhu thi lễ đứng thẳng nhìn về phía tế tự, biểu thị mình không còn gì để nói nữa.
Vân Sơ lúc này mới nói:" Thần thấy đôi huynh đệ này cốt cách tinh kỳ, nhìn có vẻ sẽ là nhân vật lớn. Không bằng hoàng hậu phái họ tới Trường An làm quan, cái khác thần không dám đảm bảo, nhưng một năm thành phú ông ba nghìn quan không phải vấn đề"
Vũ Mị không đáp mà rời đi.
Nhìn Vũ Mị từ từ lùi vê hàng ngũ của mình, ba người Vân Sơ đồng loạt rùng mình, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, Thượng Quan Nghi chết chắc rồi.
Lễ phong thiện Thái Sơn diễn ra tới nửa canh giờ, trong quãng thời gian đó, đám Vân Sơ trừ thấy vô số cái mông chổng vào mặt mình thì cơ bản là không thấy gì, không nghe được gì.
Chuyện hoàng đế muốn tưởng thưởng cho năm người Vân Sơ cũng không ai nhắc tới nữa.
Chuyện này thì Vân Sơ có thể hiểu, vì hình tượng của bọn họ thực sự quá tệ.
"Á _„
"Á —"
"Á —"
Tiếng kêu thảm thiết rất quen thuộc, bắt đầu là rất lớn sau đó xa dần rồi biến mất nhanh chóng, giống hệt như viên quan tỉ thiên giám nhảy núi trước đó.
Chỉ khác là lần này người nhảy núi hơi nhiều một chút, từ tiếng kêu mà phán đoán, hẳn có không ít hơn năm người.
Sau đó người trước truyền người sau, rất nhanh danh tính của những người vừa nhảy núi được xác định, tức thì tiếng phụ nhân, trẻ nhò gào khóc vang trời.
Phu thê người Đường có thói quen xấu, nam nhân chết rồi, nữ nhân cứ như cũng không sống nổi nữa, nhất định phải chết mới thể hiện được cái tình của họ trung trinh không dời ra sao.
Vì thế sau lưng đám Vân Sơ cũng có tiếng nữ nhân nhảy núi.
Ba người Vân Sơ chẳng biết Lý Trị đang làm gì mà khiến người ta nhảy núi, chỉ biết phương thức xử lý của Vũ Mị với nữ tử nhảy núi làm người ta vô cùng khó hiểu. Người nhảy núi là một lão phụ, có lẽ lo cho bà ta nhảy xuống đó không có nhỉ tức hoặc nữ nhi trẻ hầu hạ, nên sai hoạn quan đem cả nữ nhi hoặc nhi tức của lão phụ ném xuống núi.
Vân Sơ nổi giận vốn định ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy mấy phụ nhân định nhảy núi vội vàng lùi lại thì dừng bước.
Thủ đoạn của Vũ Mị không có chút nhân từ nào, nhưng vô cùng hữu hiệu, ít nhất ngăn cản được thêm nhiều người khác.
Đám đông phụ nhân trẻ nhỏ đang náo loạn tức thì yên tĩnh lại, ai nấy đi về chỗ cũ, không dám làm bừa nữa, thi thoảng chí có tiếng khóc kìm nén hết mức truyền ra.
Biện pháp khống chế hỗn loạn quy mô lớn của Vũ Mị tuy khiến người ta hận, nhưng mà cực kỳ hiệu quả. Tuy Vân Sơ không tán đồng lắm cách làm này nhưng y thán phục sự tàn nhẫn và quyết đoán của nàng.
"Lúc bản cung hạ lệnh cứu người vì sao ngươi không cứu?"
Chân Vân Sơ đã bước ra định ngăn cản, nhận ra mục đích của Vũ Mị thì thu về, vừa quay lại hàng thì nghe tiếng Vũ Mị lanh lảnh sau lưng.
Vân Sơ hoang mang không hiểu gì.
"Bản cung không hề có ý giết người, chỉ định dọa họ mà thôi, với võ nghệ của ngươi, khi bọn họ bị ném ra, ngươi có thể cứu về."
Vân Sơ nhìn vách núi dựng đứng hai bên, khung cảnh hết sức hùng vĩ, làm người ngây ngây, nhưng nhất định nhảy xuống đó thì chẳng thú vị gì:" Thần không có cánh, không bay được, cho nên không thể cứu người."
Vũ Mị tiếp tục chất vấn:" Không cứu được, hay không muốn cứu?"
Giọng Vũ Mị rất lớn, xung quanh đều nghe thấy, những phụ nhân đang khóc chết đi sống lại kia đều ngẩng đầu nhìn y.
Vân Sơ nhìn cái miệng tròn tròn, đỏ thắm của Vũ Mị, giây phút đó y thực sự muốn kiến cáo gì đó đập nát răng nàng, bịt miệng nàng. Thật sự không tin nổi, vừa rồi còn thán phục sự dứt khoát quyết đoán của nàng, không ngờ một tích tắc thôi, người ta dùng thứ thủ đoạn vô sỉ đó đẩy trách nhiệm cho y.
Xung quanh quá nhiều người, mấy chục tên hoạn quan thuộc loại rất lợi hại phân tán xung quanh, nắm đấm của Vân Sơ trong ống tay áo thả lỏng, xoay người đi thẳng, hơn nữa là còn là đi xuống núi. Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt trao đổi ánh mắt rồi đi theo ngay.