Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1276 - Q6 - Chương 046: Lùi Một Bước.

Q6 - Chương 046: Lùi một bước. Q6 - Chương 046: Lùi một bước.Q6 - Chương 046: Lùi một bước.

"Đừng trúng kế, người ta cố ý khiêu khích ngươi đấy." Ôn Nhu rất hiểu Vân Sơ, vừa rồi hắn đứng tim, nếu vừa rồi Vân Sơ không nhịn được là hỏng hết:

Vân Sơ không nói không rằng.

Địch Nhân Kiệt cũng nói:" Đừng kích động, nếu không có ngươi thì Trường An làm sao?"

Vân Sơ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hơn đôi chút:" Cũng là vì Trường An quá tốt."

" Đúng thế, cho nên ngươi đừng mất cảnh giác, bất kể ngươi làm ở Trường An tốt bao nhiêu, đem lại cho bọn họ bao nhiêu ích lợi, nhưng không thể nào tốt bằng trực tiếp nắm Trường An trong tay được." Địch Nhân Kiệt khuyên nhủ:" Trường An còn cách mộng tưởng của ngươi rất xa, sắp tới đây hướng gió trên triều sẽ rất khác, ngươi phải chú ý hơn nhiều."

Vân Sơ đang đi nhanh, đột nhiên dừng lại:" Đôi khi lùi bước lại là bước tiến lớn."

Ôn Nhu đang sải bước bám theo Vân Sơ, bị hành động này làm lỡ đà, bước thêm vài bước mới quay lại, nhìn Vân Sơ, tựa hồ ý thức được điều gì lớn tiếng mắng:" Nói linh tinh, sao lùi lại là tiến được?"

Gương mặt đang cứng nhắc của Vân Sơ giãn ra, nhẹ nhõm hơn nhiều, ngâm:

"Cầm bó mạ non cấy xuống đồng,

Cúi đầu liền thấy nước mênh mông,

Thân tâm thanh tịnh mới là đạo,

Lùi bước chính là đang tiến lên."

"Ta quyết định rồi, bao năm qua ta vướng bận vì Trường An quá nhiều, vì Trường An ta làm nhiều việc ta chẳng muốn làm, thỏa hiệp những việc không đáng thỏa hiệp. Vân Cẩm cứ luôn trách ta ít ở nhà, ta sẽ từ quan làm hòa thượng."

Cả Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu đều há hốc mồm, muốn trật khớp hàm, từ quan, lại còn làm hòa thượng? Bọn họ muốn tát vào cái mặt y vài cái cho tỉnh lại. Vân Sơ thì lại rất hào hứng với đề tài này, không những bản thân muốn ởđi tu, còn rủ rê hai tên đồng bọn:" Ba chúng ta từ quan quách, bỏ hết, bỏ cả quan chức, bỏ cả tước vị, các ngươi đi tu với ta."

Tuy chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng cả hai đều biết, Vân Sơ đã nói ra là sẽ làm, Địch Nhân Kiệt thở hắt ra một cái, nghĩ tới triều đường bây giờ thực sự làm người ta nản chí:" Ta muốn về quê phụng dưỡng lão mẫu, quả thực nên nghỉ ngơi một chút."

Ôn Nhu thấy Vân Sơ tha thiết nhìn mình, nghĩ tới cái đầu trọc lọc là rùng minh:" Không được, hai người các ngươi từ quan rồi thì ta phải ở lại."

Chưa nói hết đã gặp phải hai ánh mắt gườm gườm, Ôn Nhu thở dài:" Thôi vậy, ta đi tìm Chung Quỳ tu đạo, hắn cùng cô cô ta tu ra một nữ nhi rồi, nghe nói xinh đẹp lắm."

"Không phải Chung Quỳ nói câu đó chứ?"

"Không phải là đường tỷ của ta nói đấy, nói đứa bé đó trắng trẻo đáng yêu lắm."

"Vậy đáng tin hơn không ít rồi."

Ba người cứ thế vừa đi vừa tán gấu, đề tài là từ quan rồi sẽ làm gì, mới đầu còn có phần bất đắc dĩ, ai ngờ càng nói càng hăng hái, càng nói càng thấy có quá nhiều chuyện để làm, quyết tâm từ quan càng mạnh mẽ, chỉ hận không thể từ quan ngay lập tức.

Khi đi ngang qua cây tùng Ngũ đại phu, Ôn Nhu còn cởi mũ tiến hiền ra treo lên cành cây, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt thấy vậy cũng làm theo.

Cả ba cười to tiếp tục xuống núi.

"Khoan đã!" Ôn Nhu kêu lên rồi chạy vào chỗ nghỉ bố trí ở gần đó, không bao lâu sau quay lại mang theo cái hộp chứa bút mực, bảo Vân Sơ:" Đem câu Phật kệ ngươi vừa niệm viết lên tấm biển kia đi."

"Được!" Vân Sơ cầm bút đem bài thơ của Bố Đại hòa thượng mấy trăm năm sau viết lên biển:

Rất nhiều chuyện trên đời này là thế, phương hướng phát triển của nó không phải do ý chí con người dẫn dắt.

Vũ Mị trước nay luôn thèm muốn Trường An, nàng dùng vô số thủ đoạn không ăn thua, hôm nay mượn cơ hội thi triển một kế nhỏ, vậy mà lại thành công đuổi Vân Sơ đi.

Ba người Vân Sơ sau khi tới phụ cận Hồng Môn liền dừng lại, đợi gia quyến ba nhà quay vê.

Vừa rồi Ngu Tu Dung đã thấy ba người Vân Sơ phẫn nộ rời đi, nàng cũng rất muốn đi theo nhưng rốt cuộc dăn lòng được.

Ba người họ bỏ đi, hành động này rất vô lễ, nếu bị hoàng đế xử phạt thì cũng chỉ mất quan chức mà thôi. Nhưng nếu nàng dẫn đám con rời đi, có trời mới biết hoàng hậu sẽ làm gì?

Có điều mặt nàng đanh lại, ánh mắt cố nén lửa giận nhưng vẫn không che giấu được bất mãn nhắm vào Vũ Mi, người xung quanh thấy vậy đều tránh xa, sợ bị vạ lây.

Vũ Mị chọc giận được Vân Sơ song không vui vẻ gì, tài năng của đám Vân Sơ thế nào, nàng biết rất rõ, nhưng như thế thì sao, những người đó nàng không dùng được.

Tâm tính Vũ Mi cực kỳ chỉ thoáng nuối tiếc thôi, dù từ nay trở mặt thành thù với Vân Sơ, nàng chẳng sợ, còn quay đầu lại nhìn Ngu Tu Dung một mình và mấy đứa con đứng hàng thứ ba rất nổi bật:" Phu quân ngươi đi rồi, ngươi cởn ở đây làm gì?"

Ngu Tu Dung nhún mình thi lễ:" Hoàng hậu nói phải, thần thiếp đi ngay."

"Bản cung sẽ phái hộ vệ đưa các ngươi về Trường An."

"Chuyết phu là mãnh tướng cái thế, bảo vệ thần thiếp và mấy đứa bé vẫn còn dư sắc, thần thiếp tạ ơn hoàng hậu, sẽ về Trường An ngay."

Nói xong Ngu Tu Dung bế Vân Loan lên, dẫn Vân Cẩn, Vân Cẩm và phu nhân hai nhà còn lại rời thiên nhai.

Lý Tư đứng ở hàng đầu tiên chẳng có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn cười hì hì, có điều khi Ngu Tu Dung đi rồi, nó thi lễ với Vũ Mị chân nhún nhảy chạy theo.

Nó biết, lúc này mình càng tỏ ra vui vẻ, mẫu hậu nó tổn thương càng sâu, đương nhiên chẳng vấn đề gì cả, đó là chuyện nó sẽ làm bất kỳ khi nào có cơ hội. Vũ Mị nheo mắt nhìn theo bóng lưng Lý Tư, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

"Con đi theo làm cái gì?" Ngu Tu Dung mắng:

Lý Tư nhận lấy Vân Loan bế trong lòng, làm bộ sụt sịt rất giả:" Sau này con là tức phụ Vân gia, sao thế, con không phải công chúa nữa, mẹ không cần con nữa à?"

Ngu Tu Dung không rảnh nói linh tinh với Lý Tư, quay sang an ủi Vương thị, Lưu thị vẫn còn sợ hãi:" Chẳng có gì to tát, cùng lắm là không làm qua nữa thôi, bọn họ đều là người nghĩ rồi mới làm."

Vương thị trách:" Thế thì cũng phải nói trước cho chúng ta chứ?"

Lưu thị nói:" Cô thấy rồi đấy, hoàng hậu muốn đổ tội lên người họ, ai mà lường trước được tình huống đó chứ."

"Vừa rồi ta sợ chết đi được, tự tận đã đành, người còn đang sống sờ sờ cũng ném xuống núi, thật đáng sợ, làm quan như thế còn làm làm gì? Lang quân nhà ta đã sáu năm không nhận được bổng lộc rồi, vậy mà còn phải vất vả, vất vả đã đành giờ lại còn có thể chết bất kỳ lúc nào."

"Có nhà ai không phải như vậy, làm cái chức nát, không cấp bổng lộc đã đành, còn lấy tiền trong nhà bù vào."

Ba phụ nhân cổ vũ, an ủi nhau rời Thái Sơn.

Có điều tới nơi cắm trại, gặp phu quân nhà mình liền khóc nức nở, làm đám trẻ con mặt mày buồn bã.

Ôn Hoan nhìn mẫu thân khóc trong lòng phụ thân, siết chặt nắm đấm nói với Vân Cẩn, Địch Quang Tự:" Hận này khó nguôi."

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment