Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1277 - Q6 - Chương 047: Nói Đi Là Đi.

Q6 - Chương 047: Nói đi là đi. Q6 - Chương 047: Nói đi là đi.Q6 - Chương 047: Nói đi là đi.

Điển lễ phong thiện Thái Sơn với ba nhà Vân Địch Ôn kết thúc một cách đầy bất ngờ, ba nhà không nấn ná, lập tức lên đường về Trường An.

Trong nhà Vân Sơ có mười sáu gia tướng, nhà Ôn Nhu có bốn còn nhà Địch Nhân Kiệt chỉ có hai, lúc này bọn họ đều đã cởi chiến giáp, thay trang phục bình thường, hộ vệ đội xe ba nhà.

Đi cùng bọn họ còn có thương đội khổng lồ Lý Tư dẫn theo trú ở chân núi, đội xe kéo dài tới hai dặm.

Bây giờ người duy nhất có tư cách mặc giáp chỉ còn một mình Vân Sơ, cho dù y không còn là Lam Điền quận công, không còn là Trường An lưu thủ, y vẫn cứ là thượng trụ quốc.

Tước vị có thể đoạt, quan chức có thể mất, chỉ có công huân theo tới chết.

Hộ vệ trong thương đội cơ bản đều là bộ khúc của ba người, tóm lại đa phần là phủ binh thoái dịch tới từ Trường An.

Có ba trăm người này, bọn họ tự tin có thể đi tới bất kỳ đâu ở Đại Đường.

Vân Sơ rời khỏi Thái Sơn mười lăm dặm thì gặp được đạo phòng tuyến đầu tiên.

Tiết Nhân Quý mang rượu tới.

Mặc dù không biết vì sao hắn biết tin bọn họ rời đi, có điều hai bên gặp gỡ khá ôn hòa.

Văn Sơ chặn bầu rượu Tiết Nhân Quý đưa tới, nói:" Rượu thì không cần uống nữa, Tiết huynh nhường cho mỗ một con đường về nhà là mỗ cảm kích lắm rồi."

Tiết Nhân Quý thu hồi bầu rượu:" Sao tới mức này chứ?"

"Nếu còn không đi, sau này có khi phải hầu hạ người ta vào nhà xí, ta không có cái hứng thú đó."

"Ai dám?" Vân Sơ cười to:" Tiết huynh chớ đánh giá cao bản thân, Anh công muốn xin bình an nhất thời còn không được, huống gì là mỗ."

Tiết Nhân Quý chỉ vành mắt thâm tím của Vân Sơ:" Ai đánh?"

“Tô Định Phương."

"Nếu như là tỷ võ thì đâu tính là sỉ nhục."

Vân Sơ ôm mắt:" Đương nhiên không tính là sỉ nhục, ba chúng ta đánh nhau sống chết, thương thế còn nặng hơn thế này."

Tiết Nhân Quý cau mày:" Vậy ai sỉ nhục ngươi, nói cho ta, để ta còn có chuẩn bị trước."

Vân Sơ không che giấu, hai người tuy không ưa gì nhau nhưng đều giành cho nhau sự tôn trọng nhất định:" Thái Sơn tước bỏ tước vị, nhiều người nghĩ quẩn nhảy núi chết, một số phụ nhân cũng nhảy theo. Hoàng hậu liên cho ném vãn bối những phụ nhân đó xuống, hỏi ta vì sao không cứu?"

Tiết Nhân Quý hiểu rồi, đến một vị công tước người ta còn tùy ý vu vạ, hành vi đó không khác gì coi thần tử như gia nô, kiêu ngạo như Vân Sơ, hành vi đó là sỉ nhục y. Đó là nguyên nhân hắn không muốn làm đại tướng thống lĩnh thân vệ mà ra ngoài cầm quân, thúc giục:" Vậy thì đi mau, ta nghe nói có sứ giả đuổi theo rồi."

Vân Sơ nhìn lối rẽ phía trước:”" Đi lối nào tiện hơn?"

Tiết Nhân Quý nói đầy thâm ý:" Vậy thì phải xem ngươi muốn đi Duyện Châu, Khúc Phụ, hay là Trường An."

Vân Sơ đáp không suy nghĩ:" Về thẳng Trường An."

"Vậy thì phía mé trái cách đây năm dặm có ngôi chùa tên Quảng Phúc, ngươi có thể tới đó tạm thời cư trú. Tin ta đi, làm thế ngươi về Trường An còn nhanh hơn là thúc ngựa về Trường An."

"Đa tạ."

Lần trước định cắt đứt với Phật môn, không ngờ lần này nhờ tới họ, chẳng biết nên nói là duyên hay nợ. Vân Sơ không nhiều lời, dẫn đội ngũ đi vào con đường rừng rậm rạp bên trái. Đợi đội ngũ của y biến mất, Tiết Nhân Quý hạ lệnh:" Cắm trại."

Phó tướng Trình Vụ Đĩnh nhìn theo mãi, cảm thán:" Mạt tướng cứ nghĩ người trí tuệ, giảo hoạt như y sẽ cứ vậy tiến tới, không ngờ y lại ngã ngựa rồi."

"Ta hiểu được y, nếu không phải có quân vụ trên người, ta cũng muốn từ chức."

"Bệ hạ đối đãi với công thần như thế, không sợ một ngày khói lửa bốc lên, không có người mà dùng à?”

Từ đằng xa đã có mấy tín sứ cưỡi ngựa phóng tới, Tiết Nhân Quý chặn hắn lại:" Đủ rồi, chuyện này về sau không cần nói nữa, cứ làm đúng chức phận đi."

Vân Sơ thúc ngựa đi đầu, ở Thái Sơn rất nhiều hổ, thứ này rất phiền toái, giữa ban ngày cũng chạy ra gầm gừ. Là người duy nhất mặc giáp, Vân Sơ cầm thương cưỡi ngựa đi trên cùng.

Đem so với trước kia, Vân Sơ bây giờ mới là lúc đạt tới đỉnh cao thực sự về vỗ lực lẫn kinh nghiệm, lòng tin càng cao, cho dù gặp phải mãnh hổ, y thấy mình vẫn có sức đánh một trận. Nhất là toàn thân giáp tru, tay cầm thương thế này, giết vài con hổ không là gì.

Đoạn đường ngắn ngủi mấy dặm không gặp được hổ, nhưng suýt giết chết Lý Thừa Tu từ trong rừng chui ra.

"Sao ngươi cũng tới đây?" Vân Sơ kìm lại đoản mâu suýt ném ra:

Lý Thừa Tu thở hồng hộc, nói đứt quãng:" A gia nghe quan viên lễ bộ bẩm báo bệ hạ, nói sư phụ đi rồi liền đuổi ngay đệ tử đi. Đệ tử đuổi theo sứ giá, gặp được Tiết tướng quân, ông ấy chỉ sai đường, sứ giả đuổi theo. Đệ tử phát hiện chuyện bất thường, theo dấu về mà đuổi tới nơi này."

Vân Sơ nghiêm mặt:" Ngươi khác ta, trên vai ngươi gánh trọng trách phục hưng gia tộc, giờ ta không còn quan chức nữa, ngươi theo ta không có tiên đồ đâu."

"Bệ hạ trên Thái Sơn phong Nhị ca đệ tử làm Ly Hồ hầu, phong đệ tử là Diệu Xuyên hầu, chất nhi Kính Du làm Bình Xương bá, Kính Nghiệp làm Tử Giang bá. Dù sao bây giờ toàn bộ Lý thị đều là quốc công, quốc hầu, bá tước. Có bọn họ rồi, có đệ tử không cũng chẳng sao."

Ôn Nhu đi lên nói:" Một tước vị quốc công đỉnh cấp bị bệ hạ xé lẻ thành hai hầu tước vớ vẩn, hai cái bá tước chẳng được tích sự gì. Bệ hạ ra tay thật tàn nhẫn, đáng thương cho Anh công cả đời vất vả lại gặp phải kết cục này."

"Lão tặc Trình Giảo Kim đã nhảy núi chưa?"

Lý Thừa Tu lắc đầu:" Chưa, chỉ có Hoa Dương quận công Tiết Trường Sinh, Lỗi Dương huyện công Hứa Tiến, Cô Tang hầu Lương Thành, Lâm Dương hầu Hoàng Đại Nhữ với bốn người nữa không nhận ra, bọn họ càng thảm, không có bồi thường gì."

Tiết Trường Sinh bị trừ tước vị chẳng làm ai ngạc nhiên, a tổ hắn là Tiết Cử, a gia hắn là Tiết Nhân Cảo đều là tử địch của Đại Đường.

Năm xưa khi thái tông bị bệnh nặng, đám Lưu Văn Tĩnh, Ân Khai Sơn bị cha con họ đánh thê thảm, binh sĩ chết một nửa. A gia hắn sau đó đầu hàng bị Thái tổ giết, hắn còn nhỏ mới được tước vị này, bây giờ tước đoạt cũng là lương tâm lắm rồi, oan ức gì mà nhảy núi chết.

Mấy người còn lại thì không khác là bao, toàn là hậu đại phản vương, bây giờ thanh trừng là hợp lý.

Thế nhưng đó là suy nghĩ phía bọn họ, góc độ người ta có khi nghĩ khác, song Vân Sơ đi rồi chẳng muốn quan tâm:" Nếu thế thì ngươi theo sư phụ thanh bạch này đi."

Lý Thừa Tu nói thêm:" Thái tử phải tế tự, nghi lễ chưa kết thúc không tới được, khi đệ tử đi có nhờ đệ tử nói một câu sẽ tới sau."

Ôn Nhu nhếch mép:" Trước tiên tìm được bọn ta hẵng nói."
Bình Luận (0)
Comment