Q6 - Chương 048: Lánh vào không mồn.
Q6 - Chương 048: Lánh vào không mồn.Q6 - Chương 048: Lánh vào không mồn.
Đường núi quanh co, nếu nói không dễ đi thì đủ rộng cho xe ngựa đi qua, đường xá mấp mô, nhưng được sửa sang tốt, tuy mới mưa, nhưng không nước đọng. Nói dễ đi thì không hẳn, xe liên tục phải rẽ chuyển hướng, đôi khi kề sát vách núi, rất nguy hiểm.
Đi qua một mảng rừng tùng, Vân Sơ thấy ngôi chùa hùng vĩ, xa xa trên biển có ba chữ Chùa Quảng Phúc. Vân Sơ nhận ngay ra đó là chữ của Huyền Trang đại sư.
Đội xe tới sơn môn, một thanh y tăng đi ra mở cửa, không nói gì cả, chỉ đưa tay mời đoàn người họ vào chùa. Chùa rất rộng, tiếp nhận toàn bộ bọn họ, đội xe đi vào, chốc lát sau cửa đóng lại. Bên ngoài chùa khôi phục sự yên tĩnh như cũ, chim hót vượn kêu, một đội tăng nhân đi ra, cầm chổi quét hết dấu tích đội xe để lại.
Khuya Cơ đại sư mặc áo cà sa đỏ, cao to râu xôm như Lỗ Chí Thâm đứng ngoài phật đường, cười to:" Yên tĩnh ở đây một hồi, chớ để hồng trân quấy nhiễu."
"Đại sư không ở chùa Đại Từ Ân mà tới đây làm gì?" Vân Sơ ngạc nhiên lắm:
"Đại thế gia chuyển tới Trường An rồi, để lại rất nhiều tài phú không tiện xử lý. Trước kia bọn họ có duyên với chùa Đại Từ Ân, Phật tổ từ bi, lúc này không thể đứng nhìn được ... Đó cũng là nhờ mọi người tin tưởng Phật."
Vân Sơ quan sát xung quanh, thấy tăng nhân nơi này ai nấy vóc người cao lớn, đi lại phăm phăm, cổ lộ ra ngoài cổ áo càng to như thân cây.
Khuy Cơ đại sư vỗ vai Vân Sơ bôm bốp:" Đừng nghĩ nữa, tài phú ở nơi này các ngươi không cướp được đâu, bảo tàng động cơ quan quan trùng trùng, dù không cản được ngươi thì cuối cùng cũng sẽ đốt thuốc nổ phá sập núi, không cho ai lấy được."
Biết vị đại sư này đùa thôi, Vân Sơ cười lại:" Sao Tiết Nhân Quý lại biết chỗ này?"
"À chắc là bị Phật pháp cảm nhiễm đấy."
Vân Sơ không tin ông ta dù chỉ một chữ, nhất định có bí mật gì mà y không biết rồi:" Khi nào Huyền Trang đại sư tới?"
"Mười hai ngày nữa, lần này bệ hạ ở Sơn Đông tạo sát nghiệp vô biên, đại sư chuẩn bị tổ chức thủy lục đạo tràng để xoa dịu oán khí."
"Bệ hạ được người và đất Sơn Đông, Phật môn được tài phú Sơn Đông, Đạo môn quay trở lại tầm mắt bệ hạ, còn ta phải đi mượn một bộ tăng y ty nạn."
"Vậy thì Ngô Không, Ngộ Năng, Ngộ Tĩnh, các ngươi đi theo ta." Khuy Cơ gọi:
Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt nhìn nhau, không biết Khuy Cơ đang gọi ai.
Khuy Cơ lấy từ trong ống tay áo ra ba tấm độ điệp, cái giao cho Vân Sơ là Ngộ Không, giao cho Ôn Nhu là Ngộ Năng, còn về phần Địch Nhân Kiệt là Ngộ Tĩnh.
Vân Sơ câm nín, gần đây cứ thấy chuyện mình làm trước kia quay lại nghiệp báo mình:" Ta chỉ muốn mượn tạm một bộ tăng y thôi, không định làm con khỉ."
Ôn Nhu bất bình:" Mỗ gia có chỗ nào giống con lợn tham ăn háo sắc chứ?"
Địch Nhân Kiệt cũng không hài lòng:" Sao mỗ gia có thể là Sa hòa thượng tay cầm cương xoa hai đầu được cơ chứ?"
Khuy Cơ đại sư cười nói:" Các ngươi thực sự cho rằng để lại một cái mũ trên cây tùng Ngũ Đại Phu, viết thêm bài thơ là có thể ngang nhiên mà đi giữa điển lễ à? Nếu nghiêm túc truy cứu, khép các ngươi vào tội phạm thượng cũng không hề quá."
"Cũng đừng nghĩ rằng hoàng đế, thái tử sẽ đứng về phía các ngươi mà có thể làm việc tùy hứng, đại thế luôn không ngừng thay đổi, hoàng đế cũng rất muốn biết Trường An nếu thiếu các ngươi có phải là không thể hưng tịnh được không?"
"Thế nên muốn hoàng gia không truy cứu các ngươi thì phải có một lý do hợp lý, ví như lòng tàn ý lạnh, trốn vào cửa Phật, có vậy mới tiêu trừ được hậu họa."
Vân Sơ trên đường rời Thái Sơn đã cùng hai tên đồng bọn rồi:" Hậu họa với không hậu họa cái gì, cùng lắm bọn ta đi Tây Vực tìm Vân Na, ta muốn biết các vị lát nữa đối diện với ba lão bà của bọn ta ra sao, bọn họ không thích ba cao tăng đại đức buổi tối leo lên giường mình đâu."
"Đại sư ngài cũng thường gặp họ đấy, có bản lĩnh thì thuyết phục họ đi, ba bọn ta thế nào cũng được."
Khuy Cơ cười to:" Lão nạp đây leo lên giường rất nhiều nữ nhân, bọn họ đều phấn khích khác thường. Về phần nữ chủ nhân ba nhà các ngươi thì thực ra quá dễ thuyết phục, so với an nguy của ba người, bọn họ chẳng để ý tới chút tóc trên đầu đâu."
"Đi nào, tới đại hùng bảo điện, khấu đầu trước Phật tổ, thế là quá khứ sẽ thành mây khói."
Ôn Nhu bần thần nhìn độ điệp:" Lão tử cuối cùng vẫn không thoát."
Địch Nhân Kiệt đồng bệnh tương lân võ vai an ủi:" Đi thôi, tới bái kiến lão đại mới của chúng ta đi."
Vân Sơ khoác lên vai kia của hắn:" Đi cắt tơ phiên não, không tệ, hai vị sư đệ, bọn ta vào thôi."
"Linh tinh ai là sư đệ của ngươi."
"Đúng thế, người nhập môn trước là cha ngươi, không phải ngươi."
Ba thanh niên y phục xa hoa đi vào đại điện.
Ba tăng nhân đi ra, tựa hồ cả dã thú xung quanh chùa miếu cũng hoan hỉ cho họ, hồ gầm vượn kêu vang vọng mặt đất, như đang cổ vũ họ.
Ba người quỳ trên bồ đoàn, đối diện với tượng Phật, mặt mày trang nghiêm nhìn tóc rơi lả tả, mặt không bi không hỉ, tựa hồ đã triệt để ngộ đạo vậy.
Khuy Cơ đại sư nhìn Ngộ Không hòa thượng mới ra lò, tấm tắc khen:" Ngươi đúng là sinh ra làm hòa thượng, dù bị vạn trượng hồng trần níu kéo, vậy mà vẫn giữ được Phật tướng, hiếm có."
Ôn Nhu hết sờ đầu lại sờ cằm nhẫn nhụi, thấy man mát, cái gì chưa nói, thực sự cắt tóc đi người nhẹ nhõm hơn không ít:" Không biết về Trường An, ta có thể học đại sư ra đường chở theo rượu thịt, kỹ nữ không?”
Khuy Cơ đại sư vỗ cái bụng to của mình:" Phật tổ thường ở đây, cho nên ta phải ăn uống chiêu đãi, lòng người chưa có Phật, sẽ bị đày xuống địa ngục."
Địch Nhân Kiệt nghe vậy hài lòng vỗ cái bụng to không kém của mình:" Phật tổ từ bí."
Khuy Cơ đại sư dẫn Vân Sơ ra ngoài đại hùng bảo điện, chỉ cho họ thiền viện của mình, sau đó quay lại nhập định, nếu không tính việc ăn thịt uống rượu, ngủ với ca kỹ ra, Khuy Cơ đại sư thực sự xứng danh cao tăng.