Q6 - Chương 049: Ba đời làm hòa thượng.
Q6 - Chương 049: Ba đời làm hòa thượng.Q6 - Chương 049: Ba đời làm hòa thượng.
Ra tới ngoài sân, gió núi thổi tới, cả ba bất giác đưa tay lên xoa cái đầu trọc, động tác đều tới mức không nhịn được cười một hồi.
Ôn Nhu ngừng cười rồi mới hỏi:" Vừa rồi các ngươi ở trước Phật hứa nguyện gì?"
Vân Sơ chắp tay:" Ngưng thần tĩnh khí chép sáu lần Ba da ba la mật tâm kinh."
"Ồ, ta lại chọn sáu lần cuốn Pháp hoa kinh, dài hơn của ngươi."
Địch Nhân Kiệt sắc mặt trở nên quái dị, không nói gì cả.
Ôn Nhu nghi hoặc:" Không phải chứ, ngươi thực sự đưa ra lời hứa nguyện lớn đấy à? Ba huynh đệ tưa mặc dù gửi gắm vào cửa Phật là tạm thời, nhưng hứa nguyện đưa ra phải hoàn thành đấy, đó là sự tôn trọng với Phật tổ."
Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm:" Lúc đó ta nghe Khuy Cơ đại sư giảng giải, nhất thời kích động, hứa nguyện chép sáu lần Lăng nghiêm kinh."
Ôn Nhu không hiểu:" Lăng nghiêm kinh toàn văn có sáu vạn hai nghìn chữ, ít hơn Pháp hoa kinh của ta hai vạn chữ, sao ngươi lại đau khổ thế?"
Địch Nhân Kiệt cúi đầu:" Trích máu chép kinh."
Nghe Địch Nhân Kiệt nói thế Vân Sơ và Ôn Nhu câm nín, có điều đều an ủi, ngươi béo thế này, trên người nhiều máu, chép xong cũng không tới mức thiếu máu đâu.
Lý Tư đang đứng ngoài sân chỉ huy cung nữ sắp xếp đồ đạc, nhìn ba hòa thượng đi vào thiền viện, vốn không chú ý lắm, khi ba hòa thượng tới gần mới thét lên kinh khiếp, chạy như bay đi báo tin:" Mẹ ơi, mẹ ơi, cha làm hòa thượng rồi."
Ngu Tu Dung đang dọn đẹp thiện phòng, nghe thấy tiếng thét của Lý Tư thì đánh rơi cả chổi lông gà, cố nén chấn kinh trong lòng chạy ra khỏi phòng, thấy ngay trượng phu mặc tăng y tóc tai râu ria nhẫn nhịu.
Miệng mới mở ra chưa nói gì thì đã thấy trời đất chao đảo, nhữn người ngã xuống.
Vân Sơ nhảy nhanh tới đỡ lấy nàng, nói vội:" Chỉ tị nạn thôi, không cần phải kiêng ky nhiều." Ngu Tu Dung đã nước mắt lưng tròng, đưa tay sờ đầu Vân Sơ đột nhiên vỗ chát một cái:" Sao không nói sớm?”
Vân Sơ than:" Ta cũng vừa mới biết, gặp Khuy Cơ đại sư một cái liền bị ông ấy kéo vào đại hùng bảo điện cắt mất tóc rồi, còn cho ta pháp hiệu Ngộ Không. Nói đây là an bài của Huyền Trang đại sư, không cho thương lượng."
Ngu Tu Dung vừa định mắng thì nhớ ra Huyền Trang đại sư là a gia, nhưng trong lòng ấm ức lắm, tuy nói phu quân trốn vào không môn là giả, nhưng truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Cùng lúc ấy thiền viện bên cạnh cũng có tiếng phụ nhân la hét, Ngu Tu Dung vội vàng nói:" Để thiếp sang đó xem sao, hai vị huynh đệ của chàng là đại gia, không chịu nói chuyện tử tế với phu nhân..."
Tiếp ngay đó Ngu Tu Dung dẫn Thôi Dao cười rất gian xảo tới nhà Ôn Nhu, vừa ra ngoài nghe thấy nha hoàn Địch gia kêu, phu nhân nhà họ ngất xỉu rồi.
Vân Loan chạy tới leo lên đùi Vân Sơ, nhón chân xoa cái đầu trọc:" A gia, con cũng muốn đầu trọc."
Vân Sơ bế Vân Loan lên:" Cha sợ nóng nên cạo đầu, đợi trời mát tóc sẽ dài ra."
"Con cũng sợ nóng."
Vân Sơ ném nhi tử lên không rồi bắt lấy, mấy lần như thế Vân Loan cười khanh khách quên chuyện a gia trọc đầu.
Nhưng Lý Tư, Vân Cẩn, Vân Cẩm thì lớn rồi, không dễ bị lừa, đứng cảnh nhau trầm mặc.
Nhất là Lý Tư, nhìn đầu trọc lóc của Vân Sơ rất lâu, đột nhiên nói:" Ta cũng muốn lánh vào không môn."
Vân Cẩm tròn mắt:" Tỷ vào không môn thì ca ca muội làm sao?"
"Mẫu hậu ta cũng từng tu trong chùa, muội xem có ảnh hưởng gì tới việc làm hoàng hậu không?”
Vân Cẩn quay sang nhìn muội tử. Vân Cẩm lập tức che mái tóc đen nhánh được chăm chút rất đẹp của mình:" Đừng có hòng.'
Đúng lúc này Ôn Hoan, Địch Quang Tự chạy tới gọi Vân Cẩn:" Thừa Tu đi cắt tóc rồi, chúng ta cũng đi làm sa di thôi."
Vân Cẩn sờ tóc trên đầu:" Kỳ thực a gia nói cũng đúng, cạo cho mất."
Lý Tư hớn hở:" Ta đi xem."
Vân Cẩm vẫn ôm mái tóc:" Không, nhất định không!"
Vân Sơ bế Vân Loan, hai cha con nô đùa vui vẻ, mặc dù y nghe thấy lời bọn trẻ con nói với nhau, nhưng không định can thiệp.
Một lúc sau Ngu Tu Dung và Thôi Dao quay về, than vãn:" Hai người họ muốn nhảy giếng, không cách nào ngăn được, về sau Ôn thúc và Địch thúc không ngăn cản nữa, để cho họ nhảy, họ lại không nhảy, nhào vào lòng vừa cắn vừa đánh, thiếp thân thấy ngại nên về."
"Vân Cẩn với Lý Tư đâu rồi?"
Vân Cẩm đang đọc sách mách ngay:" Lát nữa trong nhà ta nói không chừng có thêm một tiểu ni cô và một tiểu sa di đấy."
Ngu Tu Dung mày liễu dựng ngược:" Ai bảo chúng làm thế?"
"Lý Thừa Tu."
Ngu Tu Dung nổi giận, vội vội vàng vàng chạy đi.
Với Vân Sơ, nam nhân cao trọc đầu chẳng là gì, trước kia học ở trường Đảng đã từng cạo trọc đầu, ở Đại Đường một lần gặp hỏa hoạn cháy tóc y cũng cạo đầu rồi, chẳng có quan niệm tóc tai do cha mẹ ban cho, không được hủy hoại.
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tuy là người đọc sách, song không thể đem đám hủ nho ra so với họ, hiếu kính cha mẹ không phải ở chuyện cắt tóc hay không, có lòng hiếu thảo, còn tốt hơn mấy cái lễ sáo rỗng nhiều.
Đợi Ngu Tu Dung bắt được Vân Cẩn, Lý Tư về thì quả nhiên đúng như Vân Cẩm nói, trước mặt Vân Sơ là một tiểu sa di mặt mày thanh tú, và một tiểu ni cô yểu điệu phơi phới.
Ngu Tu Dung suy sụp ngồi xuống bồ đoàn, giận dội cầm dùi lên gõ vào mõ:" Giờ hay rồi tổ tôn ba đời Vân gia đều là hòa thượng rồi."
Dù sao chuyện đã thế rồi, chẳng thay đổi được nữa, tiếng kêu khóc ở thiền viện bên cạnh lắng xuống, ngồi chùa trong núi sâu quay lại vẻ tĩnh mịch.
Thời gian thấm thoắt trôi, ngày qua ngày, mới đó đã nửa tháng.
Rắc!
Vân Sơ rũ sương trên lá hồ lô, tìm được ở phía dưới một quả dưa hồ lô to, nhổ hoa tàn đi, bẻ dưa hồ lô cho vào cái giỏ nho nhỏ.
Các loại rau trong giỏ không ít, có thu quỳ, đậu giác, còn có ớt mọc không được tốt lắm, cà không tệ, vỏ ngoài tím nhạt, đã vài phần giống cà đời sau.
Dưa chuột trông có vẻ không ngon lắm, chủ yếu là toàn gai, còn cứng, không bóc vỏ không ăn được.
Lại đi nhỏ thêm ít rau ba lăng, một cây cải thảo tròn, vậy là rau củ dùng tro nhà bếp hôm nay đã đủ.
Một tiểu ni cô ngồi ở bên dòng suối nhỏ gần tường, đang dùng nước suối rửa mặt, con chó nhỏ đen xì ra sức cắn tăng bào tiểu ni cô kéo ra sau, như sợ nàng rơi xuống nước.
Xa hơn một chút có bốn tiểu sa di trẻ trung đang ngồi khoanh chân dưới ánh mặt trời, mỗi người một cái bồ đoàn, một cái bàn thấp, trên bàn đặt sách, dáng vẻ thành kính, đầu trọc lóc nhìn rất trí tuệ.
Vân Cẩm tóc dài đen nhánh, mặc chiếc áo vải thô đơn giản màu ngà, ánh nắng vàng cuối thú khuôn mặt mịn màng thanh tú của nó, tựa như sáng lên. Sau lưng Vân Cẩm đeo một cái sọt nho nhỏ, trong sọt là đứa bé trai ba tuổi hiếu động la hét, ba con cừu nho nhỏ theo sau Vân Cẩm nửa bước không rời, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Nửa tháng qua không ai tới chùa Quảng Phúc quấy nhiễu cuộc sống nơi này, ba nhà dần dần quen với cuộc sống bình đạm nơi này. Chùa Quảng Phúc tuy nhiều tiền, nhưng dù sao cũng ở sâu trong núi rừng, thiếu thốn nhiều thứ, không thể nào nuôi được đội ngũ khổng lồ họ mang theo. Vì thế trừ chủ nhân ba nhà, Vân Sơ để lại sáu hộ vệ, các chưởng quầy khác đã về Trường An.
Đồng thời cũng đem tin chủ nhân Vân gia, Ôn gia, Địch gia đã cạo đầu làm sư truyên đi, còn về phần xuất gia ở đâu, sao lại xuất gia thì không nói, cũng không cần nói.
Người cần biết đã biết rồi, người không cần biết thì biết làm cái gì?