Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1280 - Q6 - Chương 050: Thực Sự Không Cân Vân Đồ Tể Sao?

Q6 - Chương 050: Thực sự không cân Vân đồ tể sao? Q6 - Chương 050: Thực sự không cân Vân đồ tể sao?Q6 - Chương 050: Thực sự không cân Vân đồ tể sao?

Trời đang mát dần, chẳng mấy chốc chuyển sang đông, hôm nay sẽ là bữa mỳ trộn cuối cùng Vân Sơ làm cho đám trẻ con.

Vân Sơ vớt mỳ đã chín trong nồi lớn ra, ném lên thớt to, rưới lên ít dầu cải, lại cho một nắm mỳ vào nồi lớn nấu, lấy đũa nhanh chóng vớt mỳ chín lên thớt, ra sức quật.

Không bao lâu dầu cải đã thấm vào mỗi sợi mỳ, Vân Sơ xoay đũa, mỳ cũng xoay theo. Đợi khi y dừng tay thì mì cuộc thành hình tròn, trông như đóa hoa cúc nở rộ.

Yếu tố quan trọng nhất khi ăn mỳ trộn là ớt chao dầu, dấm, tỏi, với ít tương. Món mỳ trộn cơ bản chỉ cần những cái đó, chẳng qua là tùy theo khẩu vị mà thêm cay hay thêm chua thôi, về tổng thể mùi vị không đổi.

Bất kể thứ mỳ trộn nào mà thêm vào thứ nước sốt sền sệt, với Vân Sơ đều là rác rưởi.

Cà tím xào ớt nhìn qua có vẻ là món ăn bình thường, nhưng chỉ cần nắm bắt được cách dung hợp hai thứ mùi vị này với nhau, nó sẽ thành món đưa cơm ăn mãi không chán. Chỉ cần ăn miếng đầu tiên sẽ bị mùi vị đơn giản của nó thu hút, không dừng lại được.

Vân Sơ nhìn bốn món ăn vừa làm xong, cân nhắc tới bọn trẻ đang lớn, không thể chỉ ăn chay, rán hai mươi quả trứng cho bọn chúng ăn.

Trứng gà vừa rán xong, Vân Sơ cầm đũa gõ vào cái chuông treo trên cột, tức thì những đứa đang làm bài tập, chăn cừu, rửa mặt, đi lang thang đều vội vàng chạy tới.

Người có tư cách ăn cơm Vân Sơ làm không nhiều, năm đứa học sinh, thêm vào một nhi tử một khuê nữ thôi, còn về phần người còn lại đều thuộc thành phần ăn chực không biết xấu hổ.

Hôm nay có thêm một vị khách ăn chực, Khuy Cơ đại sư vừa ăn một miếng mỳ trộn là thích ngay, thoáng cái ăn hết ngay, đưa bát xin thêm.

Lần này Vân Sơ chỉ cho mỳ, còn gia vị thêm thế nào thì tùy Khuy Cơ đại sư rồi, hàm ý rất rõ ràng, không phục vụ nữa. "Thái tử vốn đã tới rất gần chùa Quảng Phúc rồi, lại bị hoàng hậu triệu vê." Khuy Cơ thong thả nói:

Vân Sơ chẳng có mấy phản ứng:" Tới rồi thì bảo hắn ra đây đi, hôm nay ta làm không ít mỳ, đủ ăn."

Lời vừa dứt khi Vân Sơ nhìn thấy Lý Hoằng trang phục đường xa gọn gàng xuất hiện.

Trông hắn có vẻ ủy khuất lắm, thấy Vân Sơ hai mắt đỏ hoe, còn có chút giận dối, khôi nói gì cả, lấy ghế ngồi cạnh Lý Tư.

Vân Sơ dựa theo khẩu vị của Lý Hoằng trộn cho hắn một bát mỳ, còn thêm vào một muôi cà xào ớt, thấy hắn cúi đầu thở mạnh, vung tay đánh chát một cái:" Mau ăn đi."

Lý Hoằng mới ăn được một miếng đã không kìm được đặt đũa xuống:" Ta nói đỡ cho sư phụ, bị phụ hoàng ta nói, thiếu Vân đồ tể, chẳng lẽ phải ăn lợn cả lông hay sao?"

"Mẫu hậu ta còn nói, sư phụ đã rời Trường An một năm rưỡi rồi, chẳng phải Trường An vẫn yên ổn sao? Có thể thấy có sư phụ hay không quan trọng. Còn nói sư phụ được chiều sinh kiêu, ngang ngược với cả hoàng gia rồi."

Vân Sơ cười:" Bệ hạ nói có sai đâu, trên đời này thiếu ai thì mặt trời cũng vẫn sẽ mọc như thường. Đại Đường ta nhân tài lớp lớp, chút thủ đoạn của Trường An bị họ học hết rồi, thiếu ta cũng chẳng sao."

"Cá nhân ta cũng thấy hoàng hậu nói đúng lắm, những năm qua ta tự biết mình vất vả công cao, đúng là đã không nhìn rõ bản thân là ai nữa rồi."

"Ngươi về nói với bệ hạ, hoàng hậu rằng ta đang hối lỗi."

Lý Hoằng không nói lên lời, sư phụ hắn mà nhận sai à?

"Vì phụ hoàng, mẫu hậu ta đã nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nên sư phụ mới cắt tóc †u hành, tạm thời né tránh sao?”

"Ngươi trưởng thành rồi, hãy tự tìm lấy đáp án cho mình, không cần ta chỉ bảo nữa." Vân Sơ gắp cho hắn một miếng ngồng cải xào rồi thúc giục:" Ăn mau lên rồi về cho sớm, đừng để hoàng hậu biết ngươi lén rời đại đội."

Lý Hoằng ăn liên một hơi ba bát mỳ trộn bị đám trẻ con trợn mắt nhìn mới chịu trời đi.

Kỳ thực câu trả lời là gì cũng không quan trọng, sư phụ làm việc có thâm ý của mình, cho hắn thời gian hắn sẽ hiểu, hắn chỉ muốn xác nhận có phải sư phụ muốn rời bò mình hay không thôi. Giờ có câu trả lời hài lòng, hắn không còn vướng bận gì nữa.

Tiễn Lý Hoằng đi rồi, Ôn Nhu cười gập người:" Bọn họ cho rằng mình đã thực sự nắm được cách vận hành của Trường An hay sao?"

Vân Sơ cũng cười theo:" Ha ha ha, họ nghĩ thế cũng tốt mà, ngươi nghe rồi đấy, hoàng đế nói thiếu Vân đồ tể, hoàng gia hắn cũng không ăn lợn cả lông. Hoàng hậu nói, thành Trường An thiếu ba chúng ta cũng chẳng sao. Vậy thì chúng ta cũng không cần phải bận tâm nữa, hưởng thụ một thời gian cuộc sống nhàn vân dã hạc đi."

Ôn Nhu xoa xoa tay tiếc nuối:" Thật muốn về Trường An xem bọn ngốc đó luống cuống chân tay, nhìn mọi thứ sụp đổ mà không biết nguyên nhân ở đâu."

Chuyện quản lý Trường An do Vân Sơ và Ôn Nhu chủ đạo, Địch Nhân Kiệt phụ trách an ninh, pháp chế, hắn thực sự không rõ:" Trường An thực sự sẽ sụp đổ sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Bọn chúng giờ đủ trò gài người vào Trường An, ăn mòn quan viên Trường An, lại thêm Bách ky ti ngày đêm đào xới, quan văn xăm xoi từng hoạt động, chúng ta tưởng rằng mình đã nắm hết bí mật vận hành Trường An."

"Nhưng chúng chỉ nắm được vỏ ngoài, không bao giờ nắm được cốt lõi, bao năm qua trời mới biết bọn ta vì giữ chữ tín cho quan phủ Trường An chịu đựng bao nhiêu uất ức, áp lực, đắc tội với bao nhiêu người."

"Không biết quan viên tiếp nhiệm bọn ta nhìn thấy tiền đổ vào như nước lũ sẽ có phản ứng gì?"

Ôn Nhu lại cười khành khạch, hiển nhiên tiếng cười này hơi quá đà với tên luôn tự coi là quý công tử như hắn, Địch Nhân Kiệt biết tiếng cười đó hàm chứa bất mãn vì hoàng đế, hoàng hậu coi nhẹ công sức của bọn họ bao năm.

Địch Nhân Kiệt rất thông minh, đoán ngay ra:" Có phải ngươi nói tới tài chính đảm bảo giao dịch do thương cổ cung cấp cho sở giao dịch Khúc Giang lý không? Số tiền này quan phủ không có quyền sử dụng vào bất kỳ mục đích gì. Một khi bọn họ dùng, cho dù là dùng vào việc triều đình, chuỗi tài chính sẽ nhanh chóng sụp đổ, sở giao dịch không còn tồn tại nữa?"

Vân Sơ liếm môi:" Gần 200 vạn đấy, ngay cả ta đôi khi còn không kìm lòng được, đừng nói tới quan viên khác. Bọn chúng ngay cả thuế bách tính cũng dám thu trước, nói gì tới tiền tài chất trong kho."

Điệu cười của Ôn Nhu dần trả nên đáng sợ:" Khác nào sai chó đi canh bãi phân nóng, bảo chuột đi trông coi khó thóc, bọn chúng mà nhịn được, lão tử chặt cái đầu trọc này xuống cho chúng đá."

"Chỉ cần bọn chúng lén lút cắn một miếng nhỏ thôi, chúng nghĩ không là gì với số tiền khổng lồ đó, nhưng một giao dịch nhỏ không thành có thể dẫn tới sụp đổ giao dịch lớn hơn, mọi người sẽ rất nhanh nhìn ra vấn đề nằm ở đâu. Khi đó vô số thương cổ mất trắng, vố số thương đội từ xa tới lãng phí một năm đi lại."

"Tới khi đó sở giao dịch Khúc Giang lý không còn là con trâu vàng, mà sẽ là cái động không đáy."

Địch Nhân Kiệt tưởng tượng ra được hậu quả:" Không phải còn hai tư con trâu đồng trên đường Chu Tước sao, nếu lấy ra làm đảm bảo, có lẽ sẽ cầm cự được..."

Ôn Nhu khoác tay qua cổ Địch Nhân Kiệt, kéo hắn tới gần nói nhỏ:" Chuyện này lão tử phải giữ trong lòng không biết bao lâu rồi, hôm nói cho ngươi biết, hai mươi tư con trâu đồng đó chính là cái bẫy của Vân Sơ đó."

"Đến ngay cả ngươi cũng ngay lập tức nghĩ tới chúng, vậy càng không nói người khác, chúng nghĩ có thứ đảm bảo đó càng làm bậy không kiêng dè gì. Kỳ thực tất cả bị trâu đồng chấn nhiếp rồi, ngươi tính kỹ đi, một con trâu nặng ba vạn cân, một quan tiên mười hai cân. Tính ra một con trâu mới chỉ hai nghìn năm trăm quan, hai mươi tư con trâu chẳng qua là sáu vạn quan."

"Ngươi nghĩ sáu vạn quan lấp được thiếu hụt hàng trăm vạn quan à? Ha ha ha ha..."
Bình Luận (0)
Comment