Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1282 - Q6 - Chương 052: Thủ Đoạn Kiểm Nghiệm Cha Con. (1)

Q6 - Chương 052: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (1) Q6 - Chương 052: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (1)Q6 - Chương 052: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (1)

Tuy khả năng hoàng đế, hoàng hậu bỏ mặc Trường An vận hành như cũ, không động chạm gì tới khoản tiền kia là rất nhỏ, song vẫn khiến Ôn Nhu nóng ruột, lúc này đây hắn không mong muốn gì hơn là thấy hoàng đế, hoàng hậu phải bàng hoàng, luống cuống khi tai họa ập tới mà không biết ứng phó thế nào:" Bây giờ chắc là người của bệ hạ hoặc hoàng hậu đã tiếp nhận Trường An chứ nhỉ?"

Địch Nhân Kiệt sau khi biết nguồn cơn cũng đứng ngồi không yên, nhưng lo lắng của hắn lại trái ngược với Ôn Nhu:" Không thể để xảy ra chuyện đó được, một khi bùng phát thì ngay cả chúng ta cũng không thể vãn hồi, hậu quả khôn lường."

"Vân Sơ, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn công sức bao năm hủy trong sớm tối à?"

Ôn Nhu đẩy vai Địch Nhân Kiệt một cái:" Ngươi nói kiểu gì thế, bọn ta đâu gây ra chuyện này."

Địch Nhân Kiệt giận dữ:" Các ngươi biết nhưng không làm gì cả, chẳng lẽ vô can?"

Ôn Nhu mỉa mai:" Vậy Ngộ Tĩnh đại sư ngài làm gì đây, địch chạy tới dập đầu xin được bệ kiến hoàng đế hoàng hậu à? Chưa nói khả năng cao bị người ta sai tên nô tài ra ném đi. Dù gặp được rồi ngươi sẽ nói gì, câu xin họ đừng đụng vào khoản tiền đó?"

Khi hai người cãi nhau không dứt, Vân Sơ chỉ nhìn đại môn nguy nga của chùa Quảng Phúc, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, quay sang Địch Nhân Kiệt:" Ngươi không cho rằng một tấm độ điệp nát của Khuy Cơ đại sư là có thể cắt đứt hết tơ phiền não của chúng ta chứ?"

Địch Nhân Kiệt ngẩn ra:" Tuy chùa Quảng Phúc có tiền, nhưng đó là tiền của Phật môn, dù là cha ngươi cũng không thể đem tiền của Phật môn khắp thiên hạ cho ngươi.

Vân Sơ khinh thường:" Xưa nay ta làm ăn từ khi nào phải tự bỏ tiền không? Đã bao giờ ta có tiền chưa?"

"Tiền trong nhà đều do đám phụ nhân bật bông, mở quán ăn bán thuốc sát trùng mà có." "Bao năm qua ta chỉ đưa bổng lộc về nhà hai lần, thực sự nói ra thì không phải ta nuôi bọn họ mà là bọn họ nuôi ta. Lão tử chính là kẻ ăn cơm nhão lớn nhất Đại Đường."

Địch Nhân Kiệt ngẩn người lần nữa, nghĩ lại thì Vân Sơ từ lúc chỉnh đốn phường Tấn Xương thì dùng tiên đóng góp của huân quý giành cho con phượng hoàng; phá rỡ xây dựng lại phường thị thì do thương cổ ứng trước tiền xây xong mới trả; đi Tây Vực cũng là do thương đội phụ trách chỉ phí, phủ binh của y thu tiền đảm bảo. Rồi đến xây dựng Đại Minh Cung, Hưng Khánh Cung, treo biển giao dịch, hành hội các nơi ... Đúng là y chẳng bỏ đồng nào.

Tiền thì không bỏ, nhưng công sức bỏ ra càng gấp mấy lần tiền.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới ngay cả hắn là huynh đệ, chí hữu của Vân Sơ mới phát hiện Vân Sơ đã bất tri bất giác làm cho Đại Đường bao nhiêu việc như vậy, trong đó hai chuyến đi Liêu Đông, Tây Vực thực sự là hành trình sinh tử.

Nghĩ tới đó ngay cả trong lòng Địch Nhân Kiệt cũng thấy có một ngọn lửa căm phẫn dần dâng lên.

Bao nhiêu cống hiến như thế, đổi lấy một câu nói của hoàng đế, thiếu Vân đồ tể, chẳng lẽ phải ăn lợn cả lông? Đúng là xổ toẹt công sức bao năm của y.

Hoàng gia rốt cuộc chỉ coi người khác như gia nô phục vụ cho mình, không cần thì vứt bỏ chẳng thương tiếc, như Anh công cũng thế.

Vân Sơ hiểu người bằng hữu chính trực này, thấy Địch Nhân Kiệt đứng đờ ra thì vỗ lưng hắn:" Trong phần mộ đâu phải chỉ chôn người chết già, chết bệnh, người chết oan cũng nhiều lắm. Những người như chúng ta không nên đem an nguy của bản thân đặt hết vào bàn tay phán quyết của hoàng đế."

"Muốn an toàn, phải tự mình tranh thủ, muốn công thành doanh toại cũng phải tự mình đoạt lấy."

"Lần này ta muốn tranh thủ lấy bình an lâu dài cho chúng ta, cũng là cho thiên hạ."

"Quyên lực là con mãnh thú, cần giam vào lồng khóa chặt thì mọi người mới an toàn. Bọn họ không thể muốn giết ai thì giết, nuốn ném ai xuống vách núi thì ném." "Con mẹ nó, như vậy quá tùy ý."

Địch Nhân Kiệt nhất thời không nói gì, hắn không có lời lẽ nào bao biện cho hành vi hoàng gia.

Ba người im lặng, ngồi bậc thềm đá, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.

Rất lâu sau Vân Sơ thở hắt ra một hơi, đứng dậy nói:" Bất kể thế nào cũng phải thuyết phục Huyền Trang đại sư, đem số tiền vô dụng ở đây cho chúng ta mượn."

Ôn Nhu ngẩng đầu lên hỏi:" Nếu Huyền Trang đại sư không cho mượn thì sao?"

"Các ngươi cứ hay nói Huyền Trang đại sư là cha ta còn gì, nhưng ta chỉ là đứa bé bị bỏ rơi giữa sa mạc được người ta nhận về nuôi thôi, bản thân ta cũng có biết cha mẹ mình là ai đâu. Giờ vừa vặn thông qua chuyện này xem ông ấy có phải là cha ta thật không, nếu không cho ta mượn tiền thì không phải cha ta rồi, ha ha ha ...' Vân Sơ cười to rời đi:

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt giơ ngón tay cái tán thưởng, cách kiểm tra quan hệ cha con này còn đáng tin bội phần trò nhỏ máu nhận thân.

Huyền Trang đại sư tổ chức thủy lục đạo tràng ở chân núi Thái Sơn vỗ về vong linh người chết xong thì đi ngay, ông về chùa Quảng Phúc ba ngày rồi nhưng hai bên chưa gặp nhau.

Khi Vân Sơ gặp được Huyền Trang đại sư thì ông đang tắm trong ánh nắng hơi lạnh của buổi sáng, nhìn Vân Sơ trong bộ tăng bào đi tới, Huyền Trang đại sư cứ mỉm cười suốt, tựa hồ rất hài lòng với bộ dạng này của Vân Sơ.

Khuy Cơ ở bên cạnh đánh mắt cho tiểu sa di, tiểu sa sỉ liền đi bê một cái bồ đoàn tới đặt bên trái Huyền Trang đại sư, vừa vặn đối diện với Khuy Cơ.

"Có tâm đắc gì không?" Huyền Trang đại sư hỏi:

"Không có tâm đắc gì." Vân Sơ nói thật:

"Ta cứ tưởng ngươi sinh ra đã có Phật tính, xem ra ngươi chỉ có hình không có ý, lão nạp đề cao ngươi rồi." Huyền Trang đại sư vừa giận lại thất vọng:

Khuy Cơ đại sư lo hai cha con này cãi nhau, lại thấy Vân Sơ mặt mày nhăn nhó, nói vào:" Xuất thân là một mặt, đệ tử cho rằng ngộ tính quan trọng hơn:

Huyền Trang đại sư nói:" Khổng Tước ngoan cố không nghe lời, hung dữ khó sửa, nuốt Phật tổ vào bụng, Phật tổ muốn từ nơi bài tiết thoát ra, lại lo bẩn chân thân, vì thế xẻ lưng Khổng Tước, đem nó tới Linh Sơn. Được chư phật khuyên giải, cho ở lại Linh Sơn, con phong thưởng cho nó làm Khổng Tước đại minh vương bồ tát."

"Có thể thấy Phật tính vốn có sẵn, tu hay không tu, ngộ hay không ngộ vấn đề không lớn."

Khuy Cơ đại sư nhìn Vân Sơ một cái, nhắm mắt lại.

Huyền Trang lại hỏi Vân Sơ:" Ngươi có lòng hướng Phật chứ?"

Học vấn của Vân Sơ không hề thấp, với Phật pháp cũng nghiên cứu không ít, nhưng để đem đối thoại với Huyền Trang đại sư rõ ràng không đủ. Ở mặt này Vân Sơ đánh giá Huyền Trang đại sư có lẽ kém lão thần tiên một chút, nói chuyện với lão thần tiên tự nhiên hơn, lão thần tiên ít dùng đạo pháp nói chuyện.

Đi với bụt Vân Sơ đành mặc áo cà sa:" Có lòng phổ độ chúng sinh."

"Ngươi phổ độ thế nào?"

"Nguyện ý giải ba nghìn tai nạn cho trần thế."

"Nạn đâu ra?”

"Nạn từ Trường An, do tham sân sỉ của con người gây ra."

Huyền Trang đại sư mặt không có gợn sóng:" Giải nạn thế nào?"

"Mượn tạm một tòa kim sơn, không tăng không giảm, hai năm sau vật quy nguyên chủ."

Vừa nghe Vân Sơ nói vậy, Khuy Cơ đại sư mở choàng mắt, nhìn chằm chằm vào y.

Huyền Trang đại sư vẫn bình thản như không:" Không cho mượn thì có hậu quả gì?"

Vân Sơ cũng bình thản:" Binh đao bốn phía, khắp nơi lầm than, dù là chúng tăng Phật môn tay cũng không chôn hết được thi cốt."
Bình Luận (0)
Comment