Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1283 - Q6 - Chương 053: Thủ Đoạn Kiểm Nghiệm Cha Con. (2)

Q6 - Chương 053: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (2) Q6 - Chương 053: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (2)Q6 - Chương 053: Thủ đoạn kiểm nghiệm cha con. (2)

Huyền Trang đại sư quay sang nhìn Khuy Cơ, Khuy Cơ đáp:" Pháp khí của chùa Quảng Phúc có thể ngừng sử dụng hai năm, có điều nếu ngươi không trả được thì sao, nên nhớ nếu có vấn đề gì thì Phật môn tổn hại không nhỏ."

Vân Sơ kiên định nói:" Nếu không trả lại được pháp khí, trên đời chỉ còn Ngộ Không hòa thượng, không còn Vân Sơ nữa.”

Khuy Cơ gật đầu, bản lĩnh của Vân Sơ không cần nghi ngờ, dù hai năm sau không tả được hết, tạo ra tòa kim sơn nữa không thành vấn đề.

Huyền Trang đại sư thở dài:" Hoàng đế cô ngạo, không phải chuyện tốt."

Vân Sơ nói dứt khoát:" Hắn không thể tùy tiện ném người vô tội xuống núi."

Huyền Trang đại sư chắp tay:" A di đà phật, thiện tai, thiện tai."

Vân Sơ lấy trong lòng ra một cuốn công văn, cung kính đặt trước mặt Huyền Trang đại sư:

"Khổ nạn lớn vậy sao?" Huyền Trang đại sư vừa mới cầm cuốn sách lên đã phải giật mình, sau đó yên tĩnh lại đọc thật kỹ:

Đọc xong ông không giao cho Khuy Cơ đang vươn dài cổ ra, mà lấy nến châm lửa, đợi cuốn sách cháy hết mới nói với Khuy Cơ:" Đi chuẩn bị đi, sớm bao nhiêu, tốt bấy nhiêu."

Vân Sơ đứng dậy, khấu đầu với Huyền Trang đại sư, đây là người từ bi thực sự.

Đợi Vân Sơ đi rồi, Khuy Cơ nhìn Huyền Trang đại sư môi mấp máy, định nói lại thôi. Huyền Trang đại sư buông một tiếng thở dài:" Trường An thành biển máu cuồn cuộn..."

Vân Sơ từ chùa Quảng Phúc đi ra thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đã như kiến bỏ chảo nóng đợi ở trước cửa rồi.

Địch Nhân Kiệt ngay lập tức tóm lấy tay Vân Sơ:" Có mượn được không?"

Vân Sơ trả lời:" Mượn được, nhưng hai năm sau phải trả." Ôn Nhu hỏi ngay:" Không trả được thì sao?"

Vân Sơ liếc trái phải, thở hắt ra:" Từ nay trên đời không còn Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt nữa, chỉ có ba hòa thượng Ngộ Không, Ngộ Năng, Ngộ Tĩnh mà thôi."

Ôn Nhu xoa cái đầu trọc:" Cũng chẳng khác là bao, chẳng qua trên đầu không có tóc thôi, càng mát mẻ."

Địch Nhân Kiệt dặn Ôn Nhu:" Lần này ngàn vạn lần đừng hành động cảm tính, chúng ta làm việc này là vì bách tính."

Ôn Nhu khó chịu:" Ngươi cho rằng ta sẽ làm hỏng việc à?"

Địch Nhân Kiệt hạ thấp giọng:" Ta lo ngươi lẫn lộn ưu tiên của chúng ta thôi, vì nếu hoàng đế hoăng, ngươi nhất định sẽ nâng chén ăn mừng."

Ôn Nhu kinh ngạc, vì Địch Nhân Kiệt có thể nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng như thế, phải biết rằng trước kia hắn và Vân Sơ làm rất nhiều việc che giấu tên này chính là vì bọn họ thực sự làm nhiều việc đại nghịch bất đạo.

Nay một chuyện đại nghịch như vậy mà Địch Nhân Kiệt lại không có phản ứng lớn, chứng tỏ hoàng đế lần này thành công làm được "vua coi bề tôi như trâu ngựa, bề tôi coi vua như tặc khấu rồi".

Ôn Nhu tự nhiên thấy tên béo này cắt tóc đi trông vừa mắt hơn nhiều, khoác vai hắn:" Người hiểu bần tăng là Ngộ Tĩnh sư đệ."

"Cút, ai là sư đệ của ngươi, đừng lợi dụng tình thế."

Vân Sơ thì thấy từ khi hai tên này cạo tóc, tâm tính cũng thay đổi phần nào, cứ như thấy mình là người cửa Phật thật, tứ đại giai không rồi, cái gì cũng dám nói.

"Nói ra cha ngươi thật tốt với ngươi, không giống cha ta, ông ta cứ tới vay tiền ta, cho rằng ra kiếm được nhiều tiền từ huyện Trường An lắm." Ôn Nhu cảm thán, sau này không cần phải hoài nghi quan hệ cha con của họ nữa:

Địch Nhân Kiệt cũng hứa:" Nếu cha ngươi đem pháp khí của chùa Quảng Phúc cho bọn ta dùng, từ nay trở đi ta sẽ chép kinh thư một cách đàng hoàng."

Vân Sơ thì dặn:" Đây mới chỉ là mở đầu thôi, các ngươi chớ thoải mái quá, hoàng đế ở các mặt khác đều không có gì đáng nói lắm, nhưng xét về đấu tranh chính trị thì hắn là tay chơi hạng nhất. Chúng ta phải bàn tính thật kỹ một khi chuyện bùng phát phải ứng phó ra sao, sơ xảy một chút là không vãn hồi được nữa."

Từ khi vào ở trong chùa Quang Phúc, tai mắt bọn họ càng thêm rõ ràng.

Trên đời này có rất ít chuyện Phật môn không biết, đừng thấy họ lúc nào cũng ở trong ngôi chùa hẻo lánh, nhưng luận tới tin tức linh thông thì đám Vân Sơ kém xa.

Kết thúc đại điển phong thiện Thái Sơn, hoàng đế và hoàng hậu trên đường về Lạc Dương, tới nơi nào vẫn thẳng tay xử lý hào cường địa phương tới đó, có thể nói là giết quay về.

Cùng với việc loan giá đế hậu ngày một gần Lạc Dương, huân quý trong thành Lạc Dương chạy càng nhiều, cho dù chạy tới Trường An rồi, bọn họ cũng không cảm thấy an toàn.

Bởi thế càng có nhiều con cháu huân quý tiến về phía đông, tìm kiếm một nơi có thể sinh sống yên ổn cho gia tộc của mình.

Tin tức Vân Sơ từ quan xuất gia còn đi nhanh hơn.

Khi mọi người còn đang hoài nghi đây là tin đồn thì cửa hiệu Vân gia, thương đội Vân gia, công xưởng của Vân gia đã bắt đầu treo biển thanh lý thương phẩm của mình ở sở giao dịch Khúc Giang lý rồi.

Ngay ngày hôm sau thương đội về Trường An, Vân gia không tiếp nhận thêm bất kỳ đơn đặt hàng nào nữa, đơn dặt hàng sẵn có, tăng tốc bàn giao, không bàn giao được thì dù có phải bồi thường cũng nhanh chóng kết thúc.

Quan trọng hơn nữa, Vân Sơ đã bắt đầu bán sản nghiệp của mình, hành động này với một gia tộc mà nói là dấu hiệu suy vong.

Đương nhiên Vân gia vẫn giữ lại Nhà ăn lớn, chăn đệm và thuốc sát trùng, còn lại như rượu Vạn Niên, công xưởng da, công xưởng giấy, xưởng in, cửa hiệu, đều bán hất.

Thương cổ thì lúc nào cũng dễ bị lợi ích làm mở mắt, hoặc có lẽ bị sự bình an của Trường An bao năm qua làm mờ mắt, bọn họ cho rằng, chẳng qua chỉ Vân gia gặp xui xẻo thôi, không liên quan tới Trường An. Có lẽ cũng có số ít cảm niệm công lao của Vân Sơ với Trường An, nuối tiếc thay y, nhưng không ảnh hưởng họ nhảy vào tranh giành sản nghiệp này.

Tin tức Vân gia thanh lý sản nghiệp nhanh chóng đưa tới trước mặt Lý Trị.

Xem tin xong, Lý Trị thở dài:" Xem ra tên Nhị Bách Ngũ đó lần này buông tay thật rồi."

Vũ Mi hừ một tiếng:" Không hề có tự giác của thần tử."

Lý Trị trầm ngâm:" Trường An vẫn bình an chứ?"

Bây giờ mắt Lý Trị không tốt, đa phần tấu sớ do Vũ Mị đọc:" Bách ky ti bẩm báo, Trường An vẫn bình an như cũ, Vân Sơ từ quan không gây quá nhiều sóng gió, người Trường An tối đa là bàn tán ở trà lâu tửu quán, nhưng không ai có hành động thực tế gì.

"Chủ bạ huyện Vạn Niên nhanh chóng trấn an lòng người, suất lĩnh họ làm việc như cũ, quan viên phía dưới tuy cũng hoảng loạn, công việc trong nha môn có đôi chút hỗn loạn, song không thành vấn đề, chỉ cần bệ hạ hạ chỉ nói với họ yên tâm với phận sự của mình, chuyện sẽ lắng xuống."

Lý Trị gật gù:" Xem ra nàng cũng thiên hướng không cái biến Trường An?"

"Cái tài của Vân Sơ, không ai có thể thay thế được, chính vì thế thần thiếp mới nhắm vào y, ở Đại Đường này chỉ một người không thể thay thế được là bệ hạ thôi."

"Nàng nên chú ý, Trường An không giống những nơi khác, giống năm xưa y treo giá cao tìm ớt, khoai tây, khoai lang vậy, nhiều thứ tưởng vô dụng lại có tác dụng lớn."

Chỉ có kẻ ngốc mới đánh giá thấp Vân Sơ, Vũ Mị tất nhiên không phải kẻ ngốc, song nàng có tự tin của mình:" Trường An dù thế nào cũng là một tòa thành do con người quản lý, cho thần thiếp thời gian, thiếp sẽ làm rõ toàn bộ bí mật của Trường An."
Bình Luận (0)
Comment