Q6 - Chương 054: Trẫm làm đấy.
Q6 - Chương 054: Trẫm làm đấy.Q6 - Chương 054: Trẫm làm đấy.
Mặc dù Vân Sơ từng nói với Lý Trị, Trường An không có bí mật, thực tế y làm gì cũng công khai, bất kể sổ sách, thuế má hay điều động quan viên, không hề có ý biến Trường An thành nơi cái kim cũng không chui lọt. Vì thế công tác của Bách ky tỉ cũng rất thuận lợi, gân như có thể nói, bọn họ muốn biết cái gì sẽ biết cái đó.
Có điều đa nghỉ là bản tính của hoàng gia, bọn họ cơ bản không tin ai hết.
Hoàng gia cường đại thì Đại Đường mới cường đại, đó là niềm tin của Lý thị họ, còn Vân Sơ lại dạy thái tử, chỉ có bách tính giàu có thì Đại Đường mới cường đại.
Thái tông hoàng đế nói, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Với Lý Trị và Vũ Mi mà nói, điều này có nghĩa là thuyền lớn đi trên nước nông, vạn kiếp không lo, thuyền nhỏ đi trên biển lớn, ắt có nỗi lo lật nhào.
Vì thế bọn họ đả kích cường hào địa phương, đả kích huân quý thế gia, còn bách tính được lợi chỉ là thuận tay mà làm thôi, mục đích bọn họ là trừ bỏ mối lo của hoàng tộc.
Nhân cơ hội đó cảnh cáo Vân Sơ để y biết vị trí của mình cũng là việc tiện tay làm.
" Thần thiếp không ngờ Vân Sơ phản ứng mạnh như thế, một lời không hợp từ quan bỏ đi." Vũ Mị thở dài, đối phó với Vân Sơ vào lúc này không phải thời điểm thích hợp:
Lý Trị cười ha hả:" Không phải lỗi của nàng, hào cường địa phương chưa chết hết, huân quý thế gia vẫn tồn tại, còn huân quý thì chẳng qua là chạy tới nước Oa thôi, không chết được."
"Phế truất Vân Sơ chính là thuốc định tâm hoàn mà trẫm cho ba thế lực đó uống, thông qua phế truất Vân Sơ một thần tử ai cũng nghĩ rằng không thể phế truất để nói với người trong lòng hận trẫm. Trâm sẽ không đuổi cùng giết tận, sẽ cho họ hi vọng Đông sơn thái khởi. Chỉ cần mười năm nữa, sau khi trẫm chấn chỉnh triều đường, dù bọn chúng có hận, cũng không kháng cự nổi."
Vũ Mị trầm mặc hồi lâu cũng hiểu ra, khẽ run lên:" Vậy ra người xếp Vân Sơ ở hàng cuối, đi ngay trên thần thiếp chính là bệ hạ, không phải Thượng Quan Nghỉ như Vân Sơ nghĩ."
Lý Trị thản nhiên thừa nhận:" Chính là trấẫm."
Vũ Mị hít sâu một hơi, cố tình sỉ nhục nàng, lại xếp Vân Sơ mà nàng vốn không ưa ở bên trên, chỉ cân thêm xúc tác nhỏ, hai người xảy ra va chạm là điều chắc tám chín phần:" Cuối cùng vẫn là thiếp phải gánh tất cả sao?"
"Vì nàng là hoàng hậu."
Lý Trị nói xong phất tay ý bảo hoàng hậu lui ra.
Vũ Mị mặt lạnh tanh song bước chân nhanh hơn thường lệ tố cáo lửa giận trong lòng nàng, rời hành cung nhìn thấy Thượng Quan Nghi đợi ở cổng hành cung đợi bệ kiến, không thèm để ý tới ông ta thi lễ, cứ thế đi thẳng.
Thượng Quan Nghi lễ nghi chu đáo, khom người đợi hoàng hậu dẫn đám cung nhân rầm rộ đi rồi mới đứng thẳng lên, dùng ánh mắt âm u nhìn theo, miệng lẩm bẩm:" Thứ gà mái gáy sáng này bao giờ mới chịu thôi đây."
Cùng lúc ấy Tiết Trường Phong đang ngẩng đầu nhìn cổng thành cao lớn của thành Đại Hành, hắn nhận ra chữ bên trên giống với biển tên ở cửa đường phố Trường An, đều là từ tay Vân Sơ. Không phải là hắn quen thuộc với bút tích của Vân Sơ, mà chủ yếu là khắp cái Đại Đường này chỉ có một người viết chữ cực nát, lại dũng cảm đi đề biển tên cho người ta thôi.
Thế nhưng người ta lại nói, chữ Vân Sơ tuy tệ, nhưng lại chứa tình nghĩa bên trong đó.
Cho nên người xin chữ là vì tình nghĩa đó, đây là chuyện người khắp Trường An đều biết, nhưng mà cái bút tích nát của Vân Sơ lại xuất hiện ở thành Đại Hành, làm người đọc sách tự hào có chút tài hoa như Tiết Trường Phong cảm khái.
Hắn bám theo đuôi đám huân quý tới thành Đại Hành.
Hoàn toàn không hứng thú với cảnh quan phong tục nơi này, nhưng nhìn thấy cái sọt đặt ở cổng thành, Tiết Trường Phong thuần thục ném vào đó hai đồng tiền, sau đó có được một nụ cười rạng rỡ của người trông cổng thành, còn đảm bảo người bỏ tiền sẽ nhìn thấy. "Con mẹ nó, thu tiền còn chuyên nghiệp hơn phường Tấn Xương..."
Vừa mới đi vào thành đã thấy một vụ đánh nhau, một người bị đá văng đi nằm sóng xoài ngay dưới chân hắn, Tiết Phường Phong dắt ngựa tránh đi, tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ tên vừa bị ăn đòn kia ôm chân hắn:" Khách nhân mới tới thành Đại Hành phải không? Tới hoa phòng của tiểu nhân, nơi đó có nữ tử ôn nhu rất thiên hạ..."
Thế là tên đó lần nữa bị đá bay đi, khiến đám đông xung quanh được một trận cười.
Tiết Trường Phong không hề cười, vì hắn biết vừa rồi mình đá không hề dùng sức, chỉ muốn đẩy tên kia sang một bên, tất cả là do tên đó biểu diễn.
Nhìn kỹ lại, người này ăn mặc không giống người Đường, thấp bé song nhanh nhẹn, khẩu âm cũng là lạ, nếu hắn đoán không nhầm thì tên này hẳn là người Oa.
Tiết Trường Phong móc từ trong lòng ra năm đồng tiền:" Ngươi là người thú vị đấy, cầm lấy tiền dẫn đường cho mỗ."
Tên kia lập tức sáng mắt chạy tới, cẩn thận nhìn Tiết Trường Phong:" Đợi tiểu nhân hầu hạ tốt ngài rồi hãng lấy tiền cũng không muộn.
Tiết Trường Phong cũng là người dứt khoát, xoay cổ tay một cái thu tiền về:" Tên ngươi là gì?"
"Quý nhân gọi là gì thì là thế."
"Vừa rồi ta thấy thân thủ ngươi mẫn tiệp, vậy ta gọi ngươi là Khoái Thủ đi."
Khoái Thủ cười hì hì đổi xưng hô:" Khoái Thủ nghe lang quân sai bảo."
Tiết Trường Phong giao dây cương chiến mã, thuần tiện đem cả hành trang cũng đưa hắn hết. Hành động này của Tiết Trường Phong làm Khoái Thủ ngỡ ngàng, lí nhí nói:" Đa tạ lang quân tin tưởng."
"Ngươi có thân thủ như vậy mà không đi làm chuyện trộm gà bắt chó, chịu khổ chịu nhục ở đây kiếm tiền, ngươi là người có khí cốt, không tin ngươi thì tin ai2 Đi nào, trước tiên tìm cái quá ăn no bụng trước, sau đó chúng ta đi dạo quanh thành Đại Hành." Khoái Thủ vui vẻ hẳn:" Nhất định không làm lang quân thất vọng, xin hỏi xuất thân lang quân."
Tiết Trường Phong cười:" Tiết Hổ, tự Trường Phong."
Khoái Thủ lẩm nhẩm ghi nhớ, sau đó đi trước dẫn đường, chỉ vị trí chính giữa con đường trung tâm:" Bẩm báo lang quân, phía trước là Nhà ăn lớn nổi tiếng thành Đại Hành, chính là nơi ăn uống ngon nhất trong thành. Nghe nói ở Trường An, Lạc Dương cũng có nơi như vậy."
Tiết Trường Phong nhìn Nhà ăn lớn chiếm cứ gần nửa con phố:" Đúng là có thật, nhưng chỉ có Nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương Trường An là chính tông thôi, những nơi khác không so được. Không biết thức ăn nơi này ra sao?"
Khoái Thủ dắt ngựa vừa đi vừa nói:" Nói tới ăn uống, nơi này hẳn là không bằng Trường An, nhưng ở đây có món xủi cảo cá ngừ đặc biệt, ai tới cũng nếm thử. Ngay cả Trường An chắc cũng không thể có món này."
Tiết Trường Phong thúc giục:" Vậy còn chờ gì nữa, đi mau, đi mau, mỗ ăn gió nằm sương đã nửa tháng, phải cũng tế ngũ tạng miếu một phen."
Khoái Thủ liền bước nhanh hơn, dẫn Tiết Trường Phong tới Nhà ăn lớn thành Đại Hành.