Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1286 - Q6 - Chương 056: Tất Cả Đều Đông Tiến? (2)

Q6 - Chương 056: Tất cả đều đông tiến? (2) Q6 - Chương 056: Tất cả đều đông tiến? (2)Q6 - Chương 056: Tất cả đều đông tiến? (2)

"Ta còn muốn mười chiếc thuyền, thủy thủ không cần, chỗ ta có đủ thủy thủ rồi, song cần vũ trang cho họ." Sau khi tuyển đủ người Tiết Trường Phong lại đưa ra yêu cầu:

Tâm tình Đằng chưởng quầy mới tốt được nửa buổi sáng thì nghe được tin tức làm tâm tình ông ta xấu đi, nói thế còn là nhẹ, vì ông ta sắp nổi điên rồi.

"Ngươi không thể tự mình xử lý chuyện nhỏ này à?"

"Hà chưởng quầy giống ngươi, đều là chưởng quầy cấp ba, người ta hai bàn tay trắng tới nơi núi đen nước trắng lập nên vùng trời đất riêng. Nay nhân sâm ở đó có bốn thành thuộc về nhà ta, với công lao này năm nay về gặp phu nhân thế nào cũng thành chưởng quầy cấp hai."

"Nhìn lại ngươi đi, cũng là chưởng quầy cấp ba, ta cấp cho ngươi 2000 quan rồi còn chưa biết đủ, đòi thêm tiền, thêm thuyền, thêm vũ khí."

"Nếu ta có tất cả những thứ đó thì ta phái một tên hỏa kế đi nước Oa là đủ, cần gì ngươi nữa? Rốt cuộc ai, ai tiến cử một tên phế vật như ngươi làm chưởng quầy? Trong nhà xưa nay đều là có tài được trọng dụng, ai tiến cử tên phế vật ngươi?"

"Xuất hiện thứ phế vật như ngươi, có phải là nhờ mối quan hệ với Ân chưởng quầy không? Không được, lão tử phải viết thư cho phu nhân, để loại chưởng quầy phế vật như ngươi tồn tại, gia chủ phu nhân và mấy vị tiểu chủ nhân uống gió mà sống à?"

Tiết Trường Phong kiêu ngạo, đã bao giờ bị người ta chửi mắng như tát nước vào mặt thế đâu, da mặt co giật từng trận:" Nói vậy tất cả do ta tự kiếm?"

"Không tự kiếm lấy thì ta phải đút cơm cho ngươi ăn chắc?"

Đêm ngày hôm đó, một đám cường đạo đeo mặt nạ tập kích kho hàng của mấy nhà người Tân La, trong đó có tên cường đạo đeo mặt nạ đỏ là hung hãn nhất, tay cầm song đao, đánh đâu thắng đó. Giết người đã đành, lại còn cắt miệng thi thể, thành gương mặt cười kinh khủng.

Đám cường đạo khác tuy người nhỏ nhắn, nhưng ai nấy hung hãn tuyệt luân, dù đánh không lại cũng chết cùng chứ không lui.

Ngày hôm sau thành chủ thành Đại Hành Cao Văn nổi giận, ra lệnh lục soát toàn thành không có kết quả, lại lệnh lấy thành Đại Hành làm trung tâm, truy sát đám cường đạo tàn nhẫn đó trong phạm vi ba mươi dặm.

Mười năm qua thành Đại Hành chưa từng gặp loại chuyện này.

Tiết Trường Phong lần nữa tới Nhà ăn lớn, lần này hắn vẫn được đưa vào gian nhã phòng kia, nhưng thức ăn đưa lên chỉ đáng cho lợn ăn.

Đằng chưởng quầy đi vào, gương mặt hết sức âm trầm, vừa nhìn thấy Tiết Trường Phong là rít lên chửi mắng xối xả:" Ngươi làm việc kiểu gì vậy hả? Ai cho ngươi đánh cướp ở đây? Ngu xuẩn, ngươi làm cái gì vậy hả? Đánh cướp ngay trong thành Đại Hành? Ngươi có biết đây là đâu không?"

"Nếu không phải dung mạo, thể hình của ngươi giống như văn thư miêu tả, lão phu đã lập tức giết ngươi rồi. Ân đại chưởng quầy rốt cuộc làm sao thế? Sao lại phái người như ngươi tới đây.'

"Ngươi cướp bóc ở đây thì cũng có gì khác cướp tiên của chủ nhân đâu hả?"

"Chủ nhân? ..." Tiết Trường Phong thời gian qua bị tên này chửi mắng mấy lần vốn tức giận suýt ra tay, chỉ là nghe thấy câu cuối thì ngớ người:" Thành Đại Hành này là của Vân gia?"

Đằng chưởng quầy còn ngạc nhiên hơn:" Ân đại chưởng quầy không nói với ngươi à?

"Không!"

Đằng chưởng quầy định chửi, tay chỉ mặt Tiết Trường Phong một lức nuốt lời vào trong, ông ta đi qua đi lại một hồi mới bình tĩnh lại:" Bên trên an bài người như ngươi tới đây hẳn là có mục đích mà lão phu không biết"

"Được rồi, nói thế ngươi chưa đáng để chủ nhân tín nhiệm, hãy làm tốt chuyện ở nước Oa đi, Vân gia chưa bao giờ bạc đãi người làm việc thực."

Tiết Trường Phong hỏi lại:" "Tức là chúng ta là gia thần Vân gia ?" Đằng chưởng quầy nghiêm mặt:" Ta là gia thần của Vân gia , còn ngươi thì không, việc ngươi làm không biểu cho Vân gia ."

"Hiểu rồi " Tiết Trường Phong mang cảm xúc lẫn lộn rời Nhà ăn lớn:

Đứng bên bờ biển nhìn vạn dặm sóng nước, chống lại cơn gió vù vù rét run, Tiết Trường Phong tản bộ bên bờ biển rất lâu Mặc dù hai tên bộc nhân Khoái Thủ và Đại Sơn Địa bị gió tháng chín làm lạnh cóng, vẫn trung thành canh gác một bên.

Khi toàn bộ mây đen tan đi, Tiết Trường Phong không nhịn được cười to, thì ra Ân Nhị Hổ không phải không nói cho hắn biết chủ nhân chân chính là ai, mà là nói với hắn lâu rồi, nhưng hắn cứ không tin mà muốn đi tìm sự thực.

Hoặc có lẽ là trên Vân gia còn có sự tồn tại cao cấp hơn, chỉ có điều loại người như hắn chỉ biết tới Vân gia mà thôi.

À không, nói ra chủ nhân của hắn chẳng phải Vân gia thật, người ta mới là gia thần Vân gia, hẳn chỉ là mũi đao mà Vân gia đâm ra thôi.

Còn làm sao được nữa.

Tiết Trường Phong chấp nhận rồi, có lẽ trước nay hắn luôn đề cao bản thân, không có được một định vị rõ ràng.

Mắt nhìn mấy chục chiếc thuyền ở hải cảng giương buồm ra khơi, Tiết Trường Phong không nhịn được thở dài Người Oa có kinh nghiệm không bao giờ vượt biển vào tháng tám, tháng chín, vì dễ gặp phải thần phòng vào mùa này.

Những người rời đi chính là gia tộc nóng lòng tới nước Oa sớm hơn người khác một bước Tiết Trường Phong từ xa thi lễ với những cánh buồm đi xa, mong họ thượng lộ bình an.

Mắt thấy tháng mười sắp qua đi, sóng biển cuộn trào không ngừng dần lắng xuống, nếu sóng lặng thêm mười ngày nữa là sẽ tới thời gian tốt nhất để ra biển.

Tiên hết con thuyền này tới con thuyền khác ra biển, từng huân quý một đi về phía đông, Tiết Trường Phong gạch từng cái tên trên danh sách.

Tới khi con thuyền cuối cùng trong năm mươi còn thuyền của Vân gia ra biển, rời thành Đại Hành, hắn phát hiện trên danh sách còn có một số cái tên chưa bị gạch đi.

Đằng chưởng quầy xem danh sách:" Có lẽ người ta tới Bách Tế, nơi đó gần nước Oa hơn thành Đại Hành."

Tiết Trường Phong gập cuốn sổ lại, đặt trước mặt Đằng chưởng quầy:" Giao sổ này cho chủ thượng, có lẽ chuyện chúng ta không hiểu, chủ nhân xem một cái sẽ hiểu."

Đằng chưởng quầy gật đầu:" Có lẽ đây mới là mục đích phái ngươi tới thành Đại Hành."

"Kẻ vô tích sự thì đều tới nước Oa, còn người có bản lĩnh thì biến mất hết rồi, chuyện này đúng là thú vị."

Tiết Trường Phong nói xong liền đứng dậy rời đi, hạm đội của hắn đang giương buồm, nếu thuận buồm xuôi gió, hai mươi sáu ngày nữa hắn sẽ tới nước Oa, hắn muốn xem những người kia có phải thực sự tới nước Oa không?

Hắn cũng rất muốn tới nước Oa, ở Đại Đường này hắn bị hạn chế quá nhiều, Trường An, Lạc Dương đã đành, tới vùng xa xôi như U Châu, Đại Hành, không đâu không có thế lực Vân gia, làm gì cũng vướng chân vướng tay, hắn thấy nước Oa chưa có thế lực Vân gia, có lẽ là nơi để hắn thi thố bản lĩnh.

Tiết Trường Phong đi được ba ngày thì cuốn sổ kia quay trở lại tay Đằng chưởng quầy.

Đường bộ bị chặn rồi.

Vương Hiếu Kiệt cùng Khiết Đan vương Mô Mạc Ly tác chiến ở một dải Doanh Châu, nghe nói người Hề và người Khiết Đan đã liên hợp tạo phản, tình thế Doanh Châu vạn phần nguy cấp.

Người bên phía Doanh Châu đều nói, vì bị Vương Hiếu Kiệt chèn ép tới không sống nổi mới phản kích.

Thế nhưng căn cứ vào tin tức Đằng chưởng quầy biết được thì đô đốc tiền nhiệm Quách Đãi Phong đối xử với bọn họ còn khắc nghiệt hơn Ít nhất Vương Hiếu Kiệt còn cho bọn họ tới thành Đại Hành làm ăn, còn Quách Đãi Phong chỉ cho bách tính Doanh Chau giao dịch với thương đội của hắn. Bây giờ người ta dùng cái cớ vớ vẩn này để tạo phản.

Nghe được tin tức đó, Đằng chưởng quầy càng hiểu tâm quan trọng của cuốn sổ trong tay mình. Vì thế ông ta chuyên môn tìm một cái thuyền, hi vọng có thể mang cuốn sổ này tới Đăng Châu rồi theo đường bộ gửi cho chủ nhân.
Bình Luận (0)
Comment