Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1287 - Q6 - Chương 057: Tranh Cãi.

Q6 - Chương 057: Tranh cãi. Q6 - Chương 057: Tranh cãi.Q6 - Chương 057: Tranh cãi.

Thái Sơn vào tháng mười đã nhuộm màu ảm đạm cuối thu

Vân Sơ đọc kinh sáng xong, ôm một bộ kinh sách từ trong Đại hùng bảo điện đi ra, hít sâu một hơi không khí mát lạnh, hỏi Ôn Nhu cũng đang ôm một cuốn kinh sách bên cạnh:" Ngươi đã chép xong kinh văn chưa?”

Ôn Nhu lắc đầu:" Chép kinh văn cần thanh tịnh tĩnh tâm, ta vừa mới gửi huyết thư lên hoàng đế, lòng không tĩnh, chép kinh văn là bất kính."

Hắn đem toàn bộ chuyện mình và Vân Sơ làm ở Trường An bao năm qua kể lại chỉ tiết, giải thích ý nghĩa từng việc làm với hoàng đế, hộc ba đấu máu khẩn xin hoàng đế đừng can thiệp vào chuyện vận hành của Trường An, hãy để mọi chuyện như cũ, nếu không tất cả sẽ be bét hết.

Tất nhiên Ôn Nhu làm gì có tử tế thế, hắn chỉ sợ hoàng đế không can thiệp vào Trường An, lá thư này chẳng khác gì sự khiêu khích.

Chẳng lẽ thiên hạ này thiếu các ngươi thì không xong à? Lý Trị sẽ nghĩ thế.

Ôn Nhu nói xong nhìn sang Địch Nhân Kiệt năm ngón tay quấn băng:" Con hươu ta dùng máu để viết tấu vẫn còn sống đấy, hay là lấy máu của nó, để ngươi chép kinh văn?"

Địch Nhân Kiệt giơ tay trái toàn thương tích lên:" Không sao, sắp tới lễ mừng thọ của cha ta rồi, coi như là một phen hiếu thảo của nhỉ tử đi."

"Chúng ta nói chuyện pháp khí của chùa Quảng Phúc đi, 160 vạn quan ta thấy cũng đủ rồi, hoàng đế bây giờ không có chỗ dùng tiền, hẳn sẽ không gây ra tai họa quá lớn."

Vân Sơ chép miệng:" Chủ yếu là rất nhiều bức tượng Phật môn đúc ra không tiện hủy, còn có một số đồng tạp khó tính, muốn chỉnh lý rõ ràng toàn bộ số tiền này thì phải năm năm."

"Chừng đó tiền còn xa mới đủ, chúng ta phải tính toán cho trường hợp xấu nhất."

Ôn Nhu nói:" Đúng thế, người hiểu tâm quan trọng của số tiền đảm bảo kia không chỉ có chúng ta, còn có sáu thương cổ lớn, mà sau lưng bọn họ kỳ thực là vô số huân quý.”

"Đám người đó không phá hoại mới là lạ."

Vân Sơ cau mày:" Lần này đám thế gia huân quý hiền lành quá rồi, ta cứ nghĩ bọn họ sẽ làm chuyện gì đó rất lớn mới đúng. Kết quả dù có người nhảy núi, lại bị hoàng hậu ném xuống núi, bọn họ vẫn rụt đầu nhân nhịn như rùa vậy, đến khi hoàng đế về rồi tiếp tục chém giết dọc đường đi mà không hề có chuyện gì xảy ra."

" Các ngươi đừng quên, năm xưa ở Lạc Dương hoàng đế mới chỉ lộ ra ý đồ đối phó với họ, họ hết ném lôi hỏa đạn vào đám đông, lại ám sát quan viên, tập kích Đông cung.

"Vậy mà lần này bọn họ phản ứng quá hời hợt, lần trước đạo tặc tụ tập ở Lương Sơn như có lệ, trong khi đã bị dồn tới đường cùng rồi. Thực sự rất bất thường."

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Bọn họ còn có thể làm gì được, bệ hạ dẫn theo bao nhiêu quân đội như thế, lại tỏ thái độ sẵn sàng giết hết người ngáng đường. Thiên hạ bây giờ thử hỏi ai chống lại được cả ngươi, Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm?"

"Bọn họ không dám làm thế, hoặc bọn họ chờ đợi người hoàng đế phạm sai lầm, như thế bọn họ rút tiền, mọi tội lỗi đổ lên đầu hoàng đế, bọn họ danh chính ngôn thuận làm rất nhiều thứ."

Ôn Nhu cười âm u:" Nếu chuyện phát sinh một cách vô tâm, mức độ phá hoại sẽ có giới hạn, tiền đảm bảo mất hết, khi đó chỉ là vấn đề của tiền, sẽ giải quyết được."

"Nếu như là có người cố tình, mức độ phá hoại không đơn giản nữa, thương đạo tới Tây Vực, thành Đại Hành mà Vân Sơ khổ công gây dựng cũng xảy ra vấn đề. Đám huân quý cũng tổn hại nặng nề."

"Khi đó giết địch một vạn, tổn thất một vạn hai, nhưng ai có thể đảm bảo huân quý không vì báo thù mà làm chuyện tự tổn hại bản thân chứ? Nhất là hội triển lãm sản phầm mùa thu sắp bắt đầu rồi, đổi lại là ta sẽ ra tay vào lúc này để đạt sức phá hoại lớn nhất."

Nghe Ôn Nhu nói vậy, Địch Nhân Kiệt hết sức bất an:" Hay là chúng ta rời chùa Quang Tự về Trường An để ứng phó trước."

Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn Địch Nhân Kiệt:" Ngươi quên à, chúng ta lánh vào chùa là để tị hiềm, nếu bây giờ chúng ta xông lên, về tới Trường An bất kể vì lý do gì, chúng ta đều sẽ thành dê thế tội tất cả các phía."

"Mặc kệ đi, cứ để chuyện bùng phát, ai xui xẻo thì xui xẻo, ai chết thì chết, ai bị trừng phạt thì trừng phạt. Khi đó chúng ta trở về, vực dậy Trường An từ đống đổ nát, như thế sau này không còn ai chất vấn địa vị của chúng ta ở Trường An nữa."

Địch Nhân Kiệt không thèm để ý tới Ôn Nhu, quay sang Vân Sơ:" Đại trượng phu không thể..."

Không đợi Địch Nhân Kiệt nói hết, Vân Sơ cắt lời:" Phải chọc cái mủ ra, rửa sạch, thì vết thương mới dễ trị liệu, lần này ta tán đồng với Ôn Nhu."

Địch Nhân Kiệt xót thương nói:" Đáng thương cho bách tính."

Vân Sơ nổi giận:" Bách tính đáng thương thế nào? Bao năm qua bọn ta thiết lập kho lương bình ổn, đủ lương thực để ăn một năm. Người làm công thì vẫn làm công, người buôn bán nhỏ thì vẫn buôn bán nhỏ."

"Tổn hại đầu tiên là người có tiền, song người ta dù có mất sạch tiền thì vẫn còn hào trạch, kiều thê mỹ thiếp. Tiếp đó là triều đình không thu được thuế, biên quân không có lương thực, thương cổ không kiếm được tiền."

"Nói ra sự kiện này bùng phát, tổn thất lớn nhất là hoàng đế, thế gia huân quý thứ hai, đại thương cổ thứ ba, cuộc sống bách tính có ảnh hưởng nhưng sẽ hữu hạn."

Địch Nhân Kiệt cũng tức giận:" Ngươi chắc chứ? Triều đình không có thuế sẽ thu từ đâu? Bách tính! Biên quân không có lương sẽ lấy từ đâu? Bách tính! Huống hồ ngươi đừng quên Vương Hiếu Kiệt đang đánh trận ở Doanh Châu, một khi thiếu thốn tiền lương, quân sĩ thất bại, hoặc phải lui lại, lúc đó bách tính gặp nạn."

"Lúc đó các ngươi sẽ phải làm sao?"

"Làm sao là làm sao?" Ôn Nhu đẩy mạnh Địch Nhân Kiệt:" Chẳng lẽ ngươi muốn xông lên, để già trẻ lớn bé cả ba nhà bị ném xuống núi thì ngươi mới hài lòng?" “Ta không nói như vậy..."

Khuy Cơ đại sư cũng từ đại điện đi ra, nhìn thấy ba người họ cãi nhau, đi tới niệm Phật hiệu:" A di đa phật, lòng các ngươi loạn rồi."

Ba người không cãi nhau nữa, trầm mặc rất lâu.

Bọn họ cãi nhau, sâu xa hơn là vì diễn biến bất ngờ, khiến tính toán trước đó của ba người không còn phù hợp. Cuộc chiến với người Khiết Đan, người Hề bùng phát ngoài dự đoán, trước đó hai tộc này vốn tranh nhau bãi cỏ mà xung đột, vậy mà đột nhiên liên thủ nổi loạn.

Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt đánh hai trận ở Bình Đính Lĩnh, Hổ Bảo Lĩnh, chém đầu hơn ba nghìn liên quân, đang truy kích.

Năm xưa Đông chinh, Vân Sơ có nghiên cứu địa hình kỹ càng, nên có hiểu biết nhất định về hai ngọn núi Bình Đính và Hổ Bảo. Hai ngọn núi này kỳ thực là cánh cửa phía bắc của Doanh Châu, đi xuyên qua cánh cửa này sẽ phải đối diện với một vùng bình nguyên và đầm lầy.

Nơi đó vì sao lại có đầm lầy? Vì vùng đất ma quỷ đó không chỉ nhiều dòng sông, mà lượng mưa còn lớn hơn lượng nước bốc hơi.

Bình nguyên Liêu Đông mưa nhiều đa phần tới từ cuối hạ đầu thu, tức là từ tháng sáu tới tháng tám, tháng chín có một khoảng thời gian trời trong gió mát nhưng không nhiều, không đủ làm khô mặt đất. Phải đợi tới cuối tháng mười không khí lạnh tới, mất đất mới đông lại thích hợp ky binh tác chiến.

Quãng thời gian từ tháng chín tới đầu tháng mười là chết người nhất, hay xảy ra mưa tuyết hoặc là tuyết, thời gian đó Liêu Đông nhiều mưa tuyết, nhiều sương mù, khí hậu ẩm thấp.

Vương Hiếu Kiệt sau khi chiến thắng liên tiếp hai trận Bình Đính, Hổ Bào, đối diện với tàn binh bại tướng của đối phương, chưa chắc đã coi đối phương ra gì, khả năng dốc toàn quân truy kích rất cao.

Chết người hơn nữa, quân đội Vương Hiếu Kiệt thống lĩnh không phải binh má trú ở Doanh Châu mà là từ phủ binh đóng ở Hà Bắc di chuyển tới, xuất phát lại quá vội vàng, phủ binh vẫn mặc trang phục mùa hè. Mỗi năm quân phục từ xưởng quân phục Trường An đưa tới Liêu Đông là tháng tám, tới tháng mười đến Doanh Châu. Nhưng Vương Hiếu Kiệt đã thống lĩnh đại quân bắc thượng rồi.
Bình Luận (0)
Comment