Q6 - Chương 058: Không phải ai cũng có thể làm huyện lệnh.
Q6 - Chương 058: Không phải ai cũng có thể làm huyện lệnh.Q6 - Chương 058: Không phải ai cũng có thể làm huyện lệnh.
"Tên ngốc Vương Hiếu Kiệt này quá nóng vội, đợi một tháng nữa mặt đất đóng băng hắn xuất phát, đánh thế nào kết quả không quá tệ."
Vân Sơ tức giận đặt mạnh kinh sách trong tay xuống mặt bàn.
Y không bận tâm tới hoàng đế, thậm chí là thái tử, vê phần loại người như Vương Hiếu Kiệt, y càng lười để ý. Nhưng đối với phủ binh được y đích thân vũ trang lại không thể không lo lắng.
Một vạn hai nghìn quân mà Vương Hiếu Kiệt chó má thống lĩnh đều là người Quan Trung.
"Bọn họ trang bị tận răng, cho dù gặp phải bất trắc thì hẳn cũng có thể mở con đường máu mà về." Địch Nhân Kiệt không hiểu mấy về quân sự, sau khi nghe tin hai trận thắng liên tiếp của Vương Hiếu Kiệt thì yên lòng phần nào:
Ôn Nhu hừ một tiếng:" Thế thì ngươi nên hi vọng liên quân Khiết Đan thua chạy thật sự.
"Ngươi nói thế là ý gì?"
"Ta nói sao là ý đó, ngươi không cầm quân ngươi không hiểu, quân đội Đại Đường bây giờ trang bị hỏa khí không ít, được huấn luyện lấy sử dụng hỏa khí làm điểm tựa tác chiến. Nhưng với hoàn cảnh ẩm thấp của Liêu Đông bây giờ thì hỏa khí khó phát huy sức mạnh. Thêm nữa lại đúng vào thời điểm phủ binh đổi trang phục. Ta không nghĩ là trùng hợp, bọn chúng tám phần cố ý."
Địch Nhân Kiệt cả kinh:" Không tới mức đó chứ?"
Ôn Nhu phất tay:" Ta còn chưa nói hết, đó chưa phải là vấn đề chính, một quan viên Đại Đường như ngươi còn không biết. Vậy mà người Khiết Đan, người Hề lại biết rõ ràng như thế thì có vấn đề rồi."
Địch Nhân Kiệt nhìn sang Vân Sơ mặt âm trầm nãy giờ, xem ra lời Ôn Nhu không sai. Biết có vấn đề, nhưng bọn họ chẳng thể làm gì, huống hồ dù làm gì cũng đã muộn.
Lo lắng của Ôn Nhu, Vân Sơ đã thành sự thực, tới ngày thứ sáu tin tức truyền tới Vương Hiếu Kiệt binh bại Dã Trư Nguyên, đại quân một vạn hai nghìn người, trở về chưa tới ba nghìn.
Liên quân Khiết Đan đuổi theo sát gót, lần nữa công phá hai doanh trại Bình Đính, Hổ Bào, mũi nhọn chĩa thẳng vào thành Liêu Nguyên phía bắc Doanh Châu.
Cùng lúc ấy các bộ tộc lớn nhỏ xung quanh Doanh Châu lũ lượt nổi dậy, tham gia liên quân người Hề, Khiết Đan. Nhất thời mười sáu tòa thành trì bị người ta nội ứng ngoại hợp công phá, ai nấy coi giết người Đường, tàn sát quan viên làm thú vui.
Hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc tỏ ra hết sức cam chịu trong quãng thời gian Lý Trị phong thiện Thái Sơn trong một đêm xuất hiện vô số anh hùng thảo mãng. Thậm chí còn có tin đồn, Lưu Hắc Thát chưa chết, luôn ẩn nấp chờ đợi ngày này.
Thoáng chốc vùng đông bắc chìm trong khói lửa hỗn loạn.
Lý Trị vừa mới phong thiện Thái Sơn, tự xưng Thiên Hoàng sánh ngang với trời, đạp lên công tích toàn bộ tiền nhân, vừa về tới Lạc Dương thì bốn bề nổi dậy. Chẳng biết cảm giác lúc này của hắn ra sao, có thấy giống bị người ta cho một cái tát rát mặt không? Chỉ biết Anh công Lý Tích về tới Trường An thì học theo Lý Tĩnh phá tường chắn sau cửa phủ, suốt ngày ở nhà cùng đám lão hữu yến tiệc không ngừng, ca vũ không dứt.
Lúc này là tháng mười ở Trường An, chính là lúc giao dịch tấp nập nhất trong năm, trong thành đầy thương cổ tới từ trời nam đất bắc, cũng đầy người Hồ ăn mặc kỳ quái, hình thù lạ lùng.
Ca cơ bảo thủ nhất trong quán rượu cũng mở lòng tiếp đón khách khứa hào phóng nhất trong bốn mùa.
Thế nhưng ngày náo nhiệt nhất ở Trường An chưa tới.
Ngày 18 tháng 10 hàng năm ở Trường An là ngày triển lãm hàng hóa mùa thu, cùng với ngày 18 tháng 3 triển lãm hàng hóa mùa xuân là hai cơ hội cực tốt để giới thiệu các loại thương phẩm. Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Mùa xuân là lúc thương cổ các nước Tây Vực, cùng các vùng đã mua sắm đủ hàng hóa ở Trường An, sau đó đưa tới khắp nơi trên thế giới.
Cho nên triển lãm mùa xuân chủ yếu giới thiệu món đồ của người Đường, cho thương cổ các nơi mua sắm mang đi phương xa tiêu thụ.
Nghe nói thương đội đi xa nhất thậm chí phải đi mất một năm rưỡi, tới một nơi gọi là La Mã, ngươi nơi đó thích mê các món đồ tơ lụa, cùng với vác món đồ sứ tinh xảo. Nhất là những thứ thuốc thành phẩm sản xuất từ thái y viện Trường An.
Thương cổ tới Trường An có đủ loại màu da, màu mắt, đó là tiêu chí mà người Đường có thể miễn cưỡng nhận ra bọn họ.
Người Trường An chẳng thèm nhìn người dị tộc đủ mọi màu sắc đó, cũng giống như bọn họ chẳng thèm nhìn người Đường tới từ các nơi khác vậy, dù sao với họ thì đều là nhà quê cả.
Hai ngày nữa thôi là tới hội triển lãm hàng hóa mùa thu rồi.
Hội triển lãm này chủ yếu trưng bày hàng hóa các nơi trên thế giới cho thương cổ Đại Đường mua, sau đó tiêu thụ khắp Đại Đường.
Bất kể là hội triển lãm mùa thu hay mùa xuân, đều khiến Trường An vốn đông đúc trở nên vô cùng chật chội.
Nhất là ở Chu Tước đại nhai lại càng toàn người là người, con phố dài rộng tới trăm mét, vì cung cấp thêm đường cho người đi bộ mà bỏ đi hai mã đạo và xa đạo.
Dù là thế tiếng còi chỉ huy giao thông của người bất lương vẫn toét toét không dứt.
Vạn Niên huyện chủ bạ Thẩm Như từ hội triển lãm ở ngoài thành trở về, dù đã tới cuối thu trời se lạnh, ông ta vẫn toát hết mồ hôi.
Về tới quan giải, hắn sai tạp dịch lấy nước lạnh, thấm khăn mặt trắng muốt vào đó, cởi bộ quan phục nặng nề ra, vắt khô khăn lau một lượt. Thẩm Như mới thấy thoải mái hơn.
Tạp dịch đốt bếp lò đất, đợi than trong lò cháy lên, liền đặt một cái ấm đồng lên bếp, nhân lúc đợi nước sôi thì chuẩn bị mọi thứ cần cho quán quán trà.
Nước trà màu nâu nhạt đổ lên đường phèn phát ra tiếng lách tách nhỏ, Thẩm Như nâng chén uống hết, lại uống chén nữa, uống tới chén thứ ba hết vị ngọt rồi liền thấy toàn thân thông suốt.
Yên tĩnh ngồi trên ghế đợi mồ hôi toát ra, Thẩm Như chỉnh lý lại đống chuyện xảy ra gần đây.
Chuyện nghiêm trọng nhất là huyện lệnh nhà mình từ quan, lại còn xuất gia làm sư, pháp hiệu Ngộ Không.
Đối với tin tức này bất kể là thật hay giả, Thẩm Như đều coi khinh.
Huyện lệnh nhà mình ở Trường An làm huyện lệnh, không phải là huyện lệnh muốn làm huyện lệnh, mà là cái chức huyện lệnh Vạn Niên này chỉ có thể do huyện lệnh nhà mình làm.
Mặc dù câu này nói ra không thuận miệng, Thẩm Như người đỗ thứ tư khoa tiến sĩ căn bản không muốn nói rõ hơn, ai nghe hiểu thì hiểu, không hiểu việc gì phải giải thích.
Cho nên quan viên Trường An tối đa chỉ có thể làm tới chức chủ bạ là cùng, còn về chức huyện lệnh này, có lẽ tranh thủ được chức huyện lệnh Trường An, chứ ở huyện Vạn Niên, lên tới chủ bạ cao nhất rồi.
Đương nhiên ngươi có thể làm chức quan lớn hơn như lưu thủ Trường An, đáng tiếc ở Trường An, tiếng nói mấy vị quan đó chẳng bằng huyện úy ở huyện Vạn Niên, Trường An, nói gì tới chủ bạ.