Địch Nhân Kiệt, Địch Hoài Anh hôm nay rất bực bội, mới ngày đầu tới báo danh đã gặp chuyện xui xẻo, trở thành tảng đá lót được đầu tiên cho Vân Sơ trở thành ác bá.
Rõ ràng là ngựa của tên khốn kiếp đó đá chết ngựa của mình, cuối cùng mình phải chủ động cúi đầu kết thúc việc này.
Cho nên Địch Nhân Kiệt cực kỳ không cam tâm, thế nhưng nghĩ tới bộ dạng Vân Sơ từng bước tới gần, hắn thực sự cảm thấy tên khốn đó muốn giết mình. Đứng, tên khốn lúc đó chắc chắn đã sinh sát khí.
Khi đó Địch Nhân Kiệt luôn cân nhắc, mình vì một con ngựa thồ có đáng gây thù kết oán với kẻ cuồng bạo như vậy không?
Kết quả là phủ định.
Địch Nhân Kiệt luôn cho rằng mình là người có tiền đồ lớn, không nên bị tổn hại bởi một con ngựa.
Mặc dù hắn luôn bảo với bản thân, kẻ đó không dám giết người trước Quốc tử giám đâu, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nhượng bộ, vì hắn không đoán được kẻ đó định làm gì.
Chính vì tâm tình bực dọc đó, hắn mới quên đi con ngựa ngã ra đất hộc máu, không vì một con ngựa mà bi thương.
"Hoài Anh hiền đệ, sao còn dừng lại ở đây, ý nghe nói đệ vào Tứ môn học đã mở đại môn, các bác sĩ đều đợi các ngươi hiến thúc tu, vạn vạn lần đừng chậm trễ."
Địch Nhân Kiệt nhìn theo âm thanh, thấy một thanh niên đang vui mừng vẫy tay gọi mình, người đó chừng hai bảy hai tám tuổi, thân hình cao ráo nhưng không thô, gương mặt rắn rỏi, dáng người chắc nịch, toát ra một vẻ chững chạc điềm đạm. Đó là hảo hữu Trương Giản Chi của Địch Nhân Kiệt, hắn ở thái học đã hai năm, là một người tài trí song toàn, chỉ là chưa gặp thời.
"Mạnh Tương huynh, tiểu đệ gặp chút sự cố ở đây, giờ vào ngay đây, không biết tọa sư của đệ là vị nào?"
"Tứ môn học các ngươi không cần chọn tọa sư, 1300 người chỉ có 11 bác sĩ, 10 trợ giảng, lên lớp một cái là cả đám đông hỗn loạn. Bác sĩ, trợ giảng làm sao nhớ được nhiều người như thế. Đệ mau mau kết thúc chương trình Tứ môn học để lên thái học mới là đúng đắn nhất. Chỉ có ở thái học mới có tọa sư thực sự."
"Ồ, Mạnh Tương huynh, nghe ý huynh thì có vẻ là không chuẩn bị tiến vào Quốc tử giám à?"
Trương Giản Chi thở dài:" Ngu huynh năm nay đã 27 tuổi rồi, tiến vào Quốc tử giám rất khó. Nếu như đã học hai mươi mùa, ngu huynh chuẩn bị thử sức một chút, nay đang hành quyển, hi vọng được quý nhân nâng đỡ."
Địch Nhân Kiệt nhìn Trương Giản Chi:" Quý nhân nơi khác có thể hành quyển, duy chỉ phủ Cao Dương công chúa không thể đi."
Trương Giản Chi cười nhạo, giọng điệu có vẻ cao ngạo:" Ta không tới phủ công chúa, phò mã nào hết. Ta chỉ muốn đem hành quyển của mình tới phủ Triệu công."
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Huynh khổ học bao năm, chăm chỉ cần cù, đỗ đạt là chuyện tất nhiên. Cần gì phải nhờ tay người để mang lấy cái tiếng a dua nịnh bợ."
Trương Giản Chi cười buồn:" Thời không đợi ta."
Rồi hai người vào Quốc tử giám.
Vân Sơ sau khi vào Quốc tử giám thì nơi này còn đông hơn bên ngoài, phí một phen công sức tìm tới được Tứ môn học, không ngờ quy mô Tứ môn học lại lớn như thế, trong học xá lớn toàn người là người, dùng cách đánh giá quân để nhìn, phát hiện có không ít hơn 1000 người.
Những người này chia làm bốn đội, hàng ngũ mỗi đội cực dài, tốc độ mọi người tiến lên cũng rất chậm, chẳng biết đám bác sĩ trong phòng rốt cuộc lải nhải gì với học sinh mới lắm thế, nửa ngày trời không ai ra.
Vân Sơ nhìn sắc trời, lại nhìn cái đội ngũ dài dằng chặc, thế này có mà tới tối cũng chẳng xong, dẫn ngựa vào giáo xá.
Lại viên ở cổng vừa mới muốn bảo Vân Sơ dắt ngựa ra ngoài đã bị Vân Sơ đặt một nắm tiền vào lòng bàn tay.
Lại viên kia mặt giật một cái, nói:" Nếu bị các bác sĩ trách tội thì chớ trách ta."
Vân Sơ mỉm cười với họ, nghênh ngang dẫn ngựa đi vào.
Lúc này Vân Sơ đứng ở trên bậc thềm, nhìn đám đông chen chúc dưới chân, vuốt ve cổ ngựa. Con ngựa mận chín phì mũi một cái thật lớn, tức thì nước mũi tung tóe, đám đông hỗn loạn, tiếng chửi bới không dứt.
Con ngựa mận chín đi xuống, thân hình cao lớn của nó chen lấn trong đám đông mở ra một con đường, Vân Sơ chắp tay sau lưng đi theo, chẳng tốn chút công sức đã chen lên hàng trên cùng, bỏ ngoài tai những tiếng chửi bới “không phải người” “ thiếu giáo dưỡng” phía sau.
Đám này rõ ràng sợ ảnh hưởng tiên sinh bên trong nên chửi rất nhỏ, vừa đủ cho Vân Sơ nghe thôi.
Thò đầu nhìn vào trong, thấy lụa trắng chất như núi đủ các loại thịt khô, thịt muối cũng chất đống như núi, ngồi giữa những thứ đó là một lão giả râu trắng. Ông ta ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt như tụng kinh ứng phó với học sinh quỳ trước mặt.
Vân Sơ nhìn thấy cảnh này là quay đầu đi ngay, lão sư mà càng già thì càng lắm thủ đoạn chỉnh học sinh.
Người như thế không tính là thầy tốt.
Vì thế con ngựa mận chín lại giúp y chen lấn ra một con đường khác, đi tới đâu gây nhốn nháo tới đó, lần nữa thò đầu vào trong phòng càng thất vọng trở về. Vì trong phòng này không ngờ là một lão đạo mũi trâu, trong lòng ôm một cái phất trần, trông hết sức tiên phong đạo cốt, mắt không nhìn người, chỉ xem chất lượng của lụa.
Bỏ, mặc dù vương triều thờ phụng Lão Tử làm tổ tiên, thế nhưng thứ sở trường nhất của Đạo gia là luyện đan, dùng hàn thực tán. Căn cứ vào khảo chứng lịch sử thì đám người này vừa giết chết thái tông hoàng đế, Vân Sơ không muốn ăn thuốc độc luyện từ chu sa, càng không muốn ăn hàn thực tán, nên lại lần nữa quay đầu đi.
Hành vi mở đường của con ngựa mận chín rốt cuộc đã chọc giận một số người nóng tính, trong đó một kẻ vừa giơ tay lên, định đấm vào mũi ngựa thì chân Vân Sơ đã tới. Cú đá này đủ mười phần lực đạo, không chỉ đá ngã tên vừa định đánh ngựa, còn làm ngã cả đám học sinh phía sau.
Con ngựa mận chín phẹt ra một bãi phân lớn, tiếp tục đi, có kẻ hét lên:" Tiểu tặc, có gan thì để lại tên tuổi."
Vân Sơ chẳng thèm quay đầu, nói to:" Tứ môn học Vân Sơ."
Tức thì phía sau lưng truyền tới một loạt tiếng chửi bới, Vân Sơ nổi giận quát:" Có gan thì để lại tên cho gia gia nghe xem."
Có lẽ do hôm nay là ngày khai trường, không ai thèm chấp Vân Sơ, nghe giọng điệu hung dữ của y đều ngậm miệng lại.
(*) Học sinh lần đầu gặp lão sư phải có quà gặp mặt, gọi là thúc tu.
(*) Hành quyền: Viết văn chương hiến quyền quý, mong được tiến cử.
Theo ước tính của mình Địch Nhân Kiệt ( 20 – 22 tuổi), Võ Mị Nương ( 25 – 26), Lý Trị ( 23 – 24) Vân Sơ qua năm mới đã sang tuổi 14.