Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 130 - Q1 - Chương 130: Không Hề Hề Lỗ Mãng.

Q1 - Chương 130: Không hề hề lỗ mãng. Q1 - Chương 130: Không hề hề lỗ mãng.

Trong đám đông xì xào bàn tán, Địch Nhân Kiệt chứng kiến hành vi ngang ngược của Vân Sơ, chỉ cho Trương Giản Chi thấy:" Chính là tên Vân Sơ đó va chạm với đệ, kẻ này rốt cuộc gốc gác ra sao?"

Trương Giản Chi nghĩ một lúc không ra có đại tộc họ Vân nào có thể dạy ra con cháu thế này, lắc đầu:" Chưa từng nghe nói tới, chẳng qua là một tên hoàn khố bị chiều hư mà thôi."

Nhìn một người một ngựa cứ thế ngông nghênh đi qua đám đông, Địch Nhân Kiệt khẳng định:" Không đúng, tên này không phải loại hoàn khố gì hết. Tiểu đệ dám khẳng định, không ít hơn mười mạng mất trong tay y."

Xưa nay Trương Giản chi luôn khâm phục bản lĩnh nhìn người của Địch Nhân Kiệt, nghe hắn nói thế thì rùng mình:" Nói vậy kẻ này không phải mãnh tướng trong quân thì nhất định là cự khấu giết người như ngoé. Vì sao y lại trà trộn vào Tứ môn học?"

Phụ thân của Địch Nhân Kiệt làm tri huyện, phán quan nhiều năm, thường xuyên thăng đường xử án, hắn bị phụ thân ảnh hưởng, có trình độ phá án nhìn người rất cao.

Điểm này Trương Giản Tri cũng biết, nên sau khi nghe phán đoán của Địch Nhân Kiệt, hắn lập tức biết Vân Sơ là một nhân vật nguy hiểm, không nên tùy tiện tới gần.

Cùng lúc đó, Vân Sơ rốt cuộc tìm được một bác sĩ trông vừa mắt, người này tuổi chừng bốn mươi, thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cằm đều được sửa sang chỉnh tề. Có điều Vân Sơ nhìn trúng hắn không phải vì ngoại hình của người đó xuất chúng cỡ nào, mà hắn có một cái tên, gọi là ... Lý Nghĩa Phù.

Quan lớn kiêm nhiệm bác sĩ của học phủ cũng là chuyện thường.

Trong đây kỳ thực có một số điển cố phải kể, học sĩ đầu tiên của Đại Đường là thập bát học sĩ của Tần vương phủ, đều là kỳ nhân dị sĩ do thái tông hoàng đế khi chưa lên ngôi thu nạp.

Về sau toàn bộ làm quan, còn là quan lớn, cho nên danh xưng học sĩ ở Đại Đường cũng được tôn sùng.

Nhìn Lý Nghĩa Phù ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trở lời đâu ra đó lời hỏi thăm hoặc lời chào của học sinh, nói rõ thứ cẩu tặc không già không trẻ này đã nhìn thấy quang minh của hàm học sĩ vinh diệu rồi.

Theo Vân Sơ biết, sau khi Vũ Mị Nương nắm quyền, hàm học sĩ đã thành cực kỳ tôn sùng.

Một lão sư có tầm nhìn xa trông rộng như thế mà mình không đi bái kiến thì lỗ quá.

Thế là Vân Sơ mặc kệ trong phòng đang có một học sinh ngoan và một lão tặc đối đáp với nhau tạo thành cảnh tượng vô cùng hài hòa, lấy lụa trắng, rượu, thịt khô và tiền đồng trên lưng con ngựa mận chín xuống. Vân Sơ trước tiên tóm cổ tên học sinh ngoan ném ra ngoài, quỳ một gối xuống đất, hai tay nắm lại:" Học sinh Vân Sơ bái kiến tiên sinh."

Tên học sinh ngoan đó hoàn toàn bất ngờ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lăn lông lốc rồi, toàn thân ê ẩm, giận tới toàn thân run rẩy chỉ tay vào phòng:” Ngươi, ngươi là ai? Sao, sao … dám có hành vi như thế?”

Tức thì xung quanh có không ít gương mặt hoặc phẫn nộ, hoặc âm trầm trả lời.

“Kẻ đó chính là Vân Sơ.”

“Y chính là Tứ môn học Vân Sơ.

Tên học sinh ngoan nào biết chuyện vừa rồi Vân Sơ ngang nhiên xưng danh như thế, thấy ai ai cũng biết tên kẻ kia, hẳn là nhân vật vang dội Trường An, thế là hắn đâm chột dạ, đành nuốt giận vào trong, không dám ho he gì nữa.

Hành vi hung bạo của Vân Sơ diễn ra ngay dưới vành mắt Lý Nghĩa Phù, hắn ta vẫn ngồi vững như Thái Sơn, chẳng ngăn cản y hành hung, cũng chẳng ngăn cản Vân Sơ hành lễ, một lúc mới nói:" Ngươi muốn làm đệ tử của ta à?"

Vân Sơ lập tức nói:" Học sinh đã xem qua ba vị tiên sinh, chỉ có tiên sinh là phù hợp với tưởng tượng của Vân Sơ nhất."

Lý Nghĩa Phù cau mày:" Tưởng tượng ? Nói ra nghe xem, nếu nói hay, hôm nay tha cho ngươi tội vô lễ xông qua cửa. Nếu không, ngươi sẽ thành tên khốn kiếp đầu tiên của Tứ Môn học bị đánh gậy."

Vân Sơ lắc đầu:" Học sinh không nói ra được, chỉ cảm thấy nếu không thể bái làm môn hạ của tiên sinh sẽ thua thiệt, bởi thế mới bất chấp tất cả mà xông lên, dù có bị trừng phạt cũng không ngại. Dù sao thì gậy đánh cũng chỉ đau nhất thời, bỏ lỡ tiên sinh thì đau cả đời."

Lý Nghĩa Phù nhận lấy văn thư nhập học của Vân Sơ, liếc qua một cái liền ngạc nhiên:" Ngươi chính là tên chưởng cố nha môn Quy Tư đã may mắn sống sót trong vạn quân à?"

Vân Sơ gật đầu lia lịa, còn ngoạc miệng cười thành thật khoe miệng toàn răng trắng.

"Tiên sinh có điều chưa biết, học sinh sở dĩ có thể sống sót trong thiên quân vạn mã, chính là dựa vào loại cảm giác này. Khi đó người khác đều theo trận hỏa ngưu xung phong, chỉ có học sinh chuyên môn chọn doanh trướng của người Đột Quyết xung phong. Kết quả người Đột Quyết trong doanh đi chặt trâu hết rồi, trong doanh trướng chỉ còn người già yếu, học sinh mới phá được trùng vây sống sót."

Lý Nghĩa Phù lại hỏi:" Mỗ gia còn nghe nói trong thành Trường An có một vị lý trưởng cũng tên Vân Sơ, có phải người không?"

Vân Sơ cười hì hì:" Chính là học sinh, học sinh còn thu được ba vạn tiền của quản gia ở phủ tiên sinh, học sinh đã dùng hết vào để khắc một bức tượng phượng hoàng phi thiên rồi. Đợi ngày hoàn thành, học sinh nhất định mời tiên sinh tới cùng tổ chức sự kiện trọng đại này."

Lý Nghĩa Phù không trả lời, chỉ lấy một cái ván trúc dài bên cạnh, nói:" Đưa tay ra đây."

Vân Sơ rất nghe lời xòe tay ra.

Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!

Sau năm tiếng đánh tay giòn tan, người ngoài nghe thấy cũng đau hộ, trời lạnh nứt đá thế này, đánh như thế ai chịu nổi. Lý Nghĩa Phù đánh xong thong thả thu ván trúc lại, thong thả nói:" Thúc tu để lại, còn người, xéo!"

Vân Sơ vẫn cười nhe răng đi ra ngoài, phát hiện ra tên học sinh bị mình ném ra đang cười trộm, y dùng một tay tóm lấy cổ áo hắn xách lên. Đang chuẩn bị treo hắn lên hành lang thì giọng Lý Nghĩa Phù từ trong phòng truyền ra:" Càn rỡ!"

Vân Sơ lập tức buông tên học sinh ngoan đã sợ tới chảy nước mắt, còn cười thân thiện, giúp hắn vuốt lại vết nhăn trên y phục. Sau đó dắt con ngựa mận chín sớm đợi tới sốt ruột, rời khỏi Tứ môn học.

Trương Giản Tri nhìn bóng lưng Vân Sơ đi xa, nói:" Xem ra đúng là mãnh tướng trong quân, bảo sao lại hành sự lỗ mãng như thế."

Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên:" Lỗ mãng chỗ nào?"

Trương Giản Chi chỉ tên học sinh ngoan đang khóc lóc với Lý Nghĩa Phù:" Chẳng lẽ như thế còn chưa phải là lỗ mãng?"

Địch Nhân Kiệt sắc mặt bình thản:" Đệ chỉ thấy vị bác sĩ thân phận cao nhất Tứ môn học coi trọng y."

Nói xong Địch Nhân Kiệt vén vạt dưới áo bào gài vào đai lưng, sải bước đi vào trong phòng của Lý Nghĩa Phù, Trương Giản Chi giật mình, đừng nói là …

Bình Luận (0)
Comment