Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 131 - Q1 - Chương 131: Lại Có Kế Mới.

Q1 - Chương 131: Lại có kế mới. Q1 - Chương 131: Lại có kế mới.

Quả nhiên không khác gì Trương Giản Chi dự đoán, Địch Nhân Kiệt vừa vào thì tên học sinh ngoan kia lại lần nữa bị ném ra, lần này mọi người có kinh nghiệm rồi, dạt cả ra. Chỉ thấy tên học sinh ngoan đó ngồi bệt ra đất há miệng khóc như trẻ lên ba, làm người ta vừa buồn cười vừa thương.

Tiếp ngay đó trong phòng vang lên giọng Địch Nhân Kiệt:" Tọa sư, xin nhận một lạy của học sinh Địch Nhân Kiệt."

"Các ngươi đều cho rằng mỗ gia mềm yếu dễ bắt nạt sao?"

"Không phải, đại tài như tiên sinh, dùng để dạy đám tầm thường quá lãng phí, học sinh tự nhân có chút tài học, chuẩn bị xin làm môn hạ tiên sinh, mong tiến bộ."

"Khốn kiếp, đưa tay ra đây?"

Trương Giản chỉ lần nữa nghe thấy tiếng ván trúc chan chát, không nhịn được rụt tay vào, trời lạnh như thế, hắn nghe thôi đã đau tay.

Chốc lát sau Địch Nhân Kiệt từ trong phòng đi ra, ra sức xoa cái tay vào nhau, hớn hở khoe:" Thành công rồi, đệ có tọa sư rồi, cho dù tiên sinh mỗi lần đều dạy rất nhiều học sinh, ông ấy nhất định cũng sẽ nhìn đệ với con mắt khác. Tất nhiên là còn cả tên khốn Vân Sơ."

"Sau khi về, đệ sẽ tìm một con ngựa, bắt đầu luyện kỵ xạ."

Trương Giản Chi nén cười vì hiền đệ này còn trẻ, thích ganh đua với người ta, lắc đầu:" Ngựa mà Vân Sơ cưỡi là giống long mã, đệ không mua được đâu."

Địch Nhân Kiệt nghiến răng:" Vậy thì kiếm con ngựa kém hơn chút, đệ có một cảm giác, tên khốn kiếp ấy sẽ không bỏ qua cho đệ."

"Giờ đệ mới nghĩ tới luyện võ thì hơi muộn rồi."

"Vẫn tốt hơn không, gặp chuyện còn có sức đánh trả, tên đó nhất định không tới đây rồi yên phận học tập đâu."

Vân Sơ tất nhiên không nghe thấy đoạn đối thoại của hai bọn họ, có điều Địch Nhân Kiệt nói không sai.

Muốn chinh phục Quốc tử giám phải chinh phục Tứ môn học; muốn chinh phục Đại Đường, phải chinh phục Quốc tử giám trước.

Đó là mưu tính của Vân Sơ.

Rời khỏi Quốc tử giám, Vân Sơ mới phát hiện ra, mình đã nộp tiền, lụa, thịt, rượu cho Quốc tử giám rồi, Quốc tử giám lại chẳng cho mình cái gì.

Muốn sách, tự phải chép, muốn giấy bút mực phải tự mua, muốn kiếm chỗ ngủ phải tự thuê hoặc mua ... Tóm lại Tứ môn họ bỏ mặc hết.

Trừ khi vào thái học mới có học xá cho ngươi ở, triều đình mới phát cho ngươi một ít tiền lương.

Tứ môn học có 1300 học sinh, thu nhập một năm dứt khoát là con số lớn.

Còn phường Tấn Xương, vì khi xưa xây dựng chùa Đại Từ Ân mà di dời rất nhiều người, khiến phòng trống rất nhiều.

Lưu Nghĩa nghe nói Vân Sơ muốn cải tạo những căn nhà cũ kỹ thì cả kinh, ông ta không biết Vân Sơ muốn sửa những căn nhà lụp xụp chỉ có chó hoang và hồ lý sinh sống để làm gì.

Vân Sơ thì chuyên tâm viết cáo thị, đợi nét bút cuối cùng xong, đưa cho Lưu Nghĩa:" Chép 100 bản, dán ở Quốc tử giám."

Lưu Nghĩa xem qua nội dung cáo thị, kêu thảm thiết:" Chúng ta lấy đâu ra 500 phòng cho người ta ở?"

Lão này lần nào cũng phản ứng như bị chọc tiết, không tiến bộ, Vân Sơ liếc xéo ông ta:" Một nhà năm người, sao không ở được? Phải có 100 căn nhà cũ chứ?"

"Đó là nơi chùa Đại Từ Ân chuẩn bị xây tháp, càng là nơi thờ cúng tượng Phật, xá lợi và kinh sách tiếng Phạn. Nghe nói chỉ cần gom được tiền là xây dựng."

Vân Sơ hỏi:" Chùa Đại Từ Ân còn thiếu tiền xây tháp à?"

Lưu Nghĩa xua tay liên tục:" Sao có thể để chùa Đại Từ Ân bỏ tiền, bệ hạ vì biểu thị hiếu thảo, nói không cần Huyền Trang đại sư vất vả, tốn kém. Hết thảy chi phí được cung cấp từ quần áo người chết trong đại nội, đông cung, dịch đình đem đổi ra tiền."

"Cái đó ta biết, nghe các đại sư trong chùa Từ Ân nói, Huyền Trang đại sư quyết định xây một tòa tháp bảy tầng bằng gạch, không xây tháp năm tầng gỗ hợp gạch đất nữa. Ngươi nghĩa dựa vào bán quần áo người chết trong cung mà gom được tiền à?"

"Không được!"

Vân Sơ lúc lắc ngón trỏ:" Không phải không được, là vạn vạn lần không được, đợi bệ hạ gom đủ sổ tiền này phải dăm ba năm rồi."

"Đợi khi chùa Đại Từ Ân bắt đầu xây tháp thì chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền từ học sinh Tứ môn học. Tiền ở, tiền ăn, tiền sửa sang quần áo. Khi ấy chúng ta có tiền rồi, vứt mấy cái nhà nát đi, xây nhà mới cho học sinh tới Trường An đọc sách."

Lưu Nghĩa không hiểu:" Nhưng chúng ta đã sửa nhà đâu."

"Dễ thôi, gọi hết thợ mộc, thợ gạch, thợ bùn tới cho ta, dừng toàn bộ công việc đang làm, dốc toàn lực sửa nhà. Phải mở cửa sổ lớn cho ta, để người này khi đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu một cái là thấy chùa Đại Từ Ân."

"Nhưng mở rộng cửa sổ lạnh lắm."

"Ha ha ha!" Vân Sơ cười gian, đưa tay vỗ vai ông già ngốc:" Yên tâm đi, học sinh không sợ lạnh, họ chỉ sợ cảnh trí không đủ đẹp thôi. Đồ đạc trong phòng nhất định phải đơn giản, một giường, một bàn thấp, một cái bồ đoàn là đủ, nhiều đồ sẽ ảnh hưởng tới học tập."

"Phải sạch, phòng có thể cũ nhưng nhất định phải sạch, bảo phường dân quét dọn đi, mai ta kiểm tra, nếu thấy cái lá rụng chưa thu dọn, chớ trách ta phạt tiền."

"Rồi, giờ đi ngay đi, mau mau làm việc, tranh thủ mai dám thông báo, chỉ nhận người đặt trước, một gian phòng tám tiền, đừng lấy nhiều. Đợi họ nộp tiền, chúng ta kiếm lại nhờ ăn uống."

Thế là phường Tấn Xương lại một phen nữa chó chạy gà bay, không ít hòa thượng trong chùa lẩm bẩm, cái phường này gần đây thật lắm chuyện.

Vân Na vẫn chưa về, Thôi nương tử không cần suốt ngày để giành một còn mắt trông coi nó nữa, thế nàng chuyển thành suốt ngày một mình ở hậu trạch bật bông, pằng pằng pằng, nghe rất náo nhiệt, Vân Sơ lại thấy nhà thật trống rỗng.

Được cái lời của y ở phường Tấn Xương rất có tác dụng, Lưu Nghĩa dẫn theo toàn bộ thợ mộc, thợ gạch đang sửa chữa lại nhà.

Những căn nhà hoặc bẩn thỉu, hoặc sập sệ, qua tu sửa, trải cỏ mới, liền cho thể ở được.

Vân Sơ chuẩn bị tường ngoài nhà nơi đó quét vôi trắng, như thế trông xa xa, từng căn nhà trang nhã sẽ xuất hiện, tạo thành một cảnh đẹp của phường Tấn Xương.

Hòa thượng của chùa Đại Từ Ân rất dễ nói chuyện, mặc dù đất đai nơi này đã phân cho chùa xây tháp Đại Nhạn rồi, nhưng tiền chưa gom đó nên để không, phương Tấn Xương muốn dùng thì cứ dùng đi.

Vân Na không có nhà, Vân Sơ ngủ rất yên ổn, không có người đè y, cũng không bị ai dùng sách lược thủy yểm thất quân, càng không ai đút chân vào mũi, cả đêm đến nằm mơ cũng không có.

(*) Thủy yểm thất quân là điển tích nổi tiếng trong Tam Quốc, Quan Vũ dùng kế thủy công, nhấn chìm bảy đạo quân của Tào Tháo, trận này Bàng Đức vong mạng, Vu Cấm đầu hàng.

Bình Luận (0)
Comment