Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 132 - Q1 - Chương 132: Lại Có Kẻ Dám Phóng Ngựa Trong Quốc Tử Giám.

Q1 - Chương 132: Lại có kẻ dám phóng ngựa trong Quốc tử giám. Q1 - Chương 132: Lại có kẻ dám phóng ngựa trong Quốc tử giám.

Buổi sáng, Vân Sơ bị chuông sớm đánh thức, không phải là chuông thành Trường An, mà là tiếng chuông của chùa Đại Từ Ân. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày vào buổi sáng sẽ gõ 108 hồi chuông, dùng để đánh thức linh hồn đang ngủ say.

Tiếng chuông ngân vang, Vân Sơ thấy bi thương, khiến cho mặt trời buổi sáng cũng chẳng có lấy chút nhiệt độ nào, mặc dù bình thường y cũng dậy rất sớm, nhưng không sớm bằng đám hòa thượng rảnh việc suốt ngày tụng kinh gõ mõ được.

Thôi nương tử ăn cơm cùng Vân Sơ, sắc mặt nàng không tốt lắm, hơi xanh xao, xương gò má nhô lên. Vốn ngày ngày ăn cơm cùng với Vân Na, nàng khôi phục lại được một chút sinh khi tiêu hao ở Cô Tang, thời gian Vân Na không có nhà, đâm ra chính nàng cũng sinh hoạt thất thường, thêm vào bận bật bông kiếm tiền, tinh thần khí lại tiêu hao sạch.

Đại Phì bị Con khỉ già đón đi ở cùng với Vân Na, đám Nhị Phì, Tam Phì, Tứ Phì, Ngũ Phì, Lục Phì, Thất Phì thì thành thật vỗ béo, trước kia vốn đều tuyển vào hoàng cung làm cung nữ, dung mạo không kém, ở Vân gia ăn đồ nhiều mỡ, thân thể vốn gầy gò dần đầy đặn.

Vân Sơ gọi trù nương tới: "Tam Phì, hôm nay ngươi đi mua một con gà mái gà về, thêm gừng vào luộc, gỡ thịt khỏi xương, tiếp tục nấu, trừ cho thêm chút muối, không được thêm bất kỳ thứ gì khác."

"Nấu xong rồi ngươi trông chừng Thôi thị, bắt nàng ấy uống cả canh lẫn thịt cho ta. Nhị Phì, ngươi không cần làm gì hết, phụ trách trông coi Thôi nương tử, không cho ra khỏi phòng. Lang quân ta hôm nay cấm túc Thôi nương tử."

Nhị Phì, Tam Phì vội tuân lệnh, Nhị Phì còn rất biết ý đỡ Thôi nương tử sắp rơi nước mắt về phòng.

Không ngờ nha đầu đó không ở nhà lại làm nhịp điệu trong nhà hỗn loạn hết cả. Vân Sơ thở dài một tiếng rồi ăn thật nhanh, dự liệu hôm nay sẽ rất bận rộn, cho nên ăn triêu thực xong, cho vào lòng hai quả trứng gả luộc, cưỡi con ngựa mận chín tới Tứ môn học.

Hôm qua báo danh xong rồi, không cảnh người ngựa lừa chật đường, học tử dáo dác ngó nghiêng hỏi thăm khắp nơi, đi lại lộn xộn nữa. Quốc tử giám khôi phục trật tự liền thể hiện ra sự trang nghiêm, khắp nơi là người đọc sách, ai nấy mặc trường sam, mặt mày trông đều sáng sủa nho nhã, một tay cầm sách, một tay đặt sau lưng, hai tua bên mũ vì không có gió mà chẳng bay lên được, buông sau đầu như hai con rắn.

Thi thoảng lại nghe thấy vần thơ, áng văn ai đó đột nhiên đọc cao vút lên, rồi tiếp đó là một tràng “A ~~ văn chương hiền đệ lại tiến bộ rồi”, “ A ~~ hiền huynh quá khen, đệ sao bằng huynh được.”

Thế mà trong khung cảnh hài hòa đó, đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới, đám học tử vốn đang thong thả bước đi giữa đường tạo dáng, tức thì la hét nhường đường.

Vân Sơ lúc này lòng ôm một đống sách cùng giấy bút mực, đang thò đầu tìm kiếm phòng học của mình thì một thớt ngựa màu đen phóng sát qua bên cạnh như làn gió, đánh rơi nghiên mực của y.

Học tử cách y không xa thì chẳng được may mắn như thế, bị thớt chiến mã kia húc cho bay xa hai trượng, mũi trào máu, chắc là bị thương rồi.

Tiếng xôn xao mắng chửi vang lên khắp nơi, cuồng đồ to gan nào dám cưỡi ngựa trong Quốc tử giám?

Vân Sơ kiểm tra lại chỗ mình đứng, y cực kỳ chắc chắn mình không đứng ở giữa đường tạo dáng, đang ở bên đường tìm phòng học, trong Quốc tử giám cũng không có đường cho ngựa chạy, không có lý nào bị ngựa điên suýt đâm phải như thế.

Tên kỵ sĩ không xin lỗi, càng mặc kệ những học tử ngã ra đất, hắn cưỡi ngựa tới cuối đường, sau đó rẽ sang đường khác, tuy không nhìn thấy nữa nhưng tiếng cười càn rỡ của hắn văng vẳng truyền lại.

Nhìn nghiên mực rơi xuống đất, Vân Sơ di di chân một cái, đá cuội trải đường rời ra.

Y thong thả móc ra cái ô đóa khi chăn cừu thường dùng để ném đá, cho hai cục đá vào ô đóa, nhìn người trên đường không chửi rủa kỵ sĩ thì cũng chiếu cố người bị thương, không ai chú ý phía mình.

Tiếng cười tên kia vẫn truyền lại, rất dễ định vị, hoàn toàn trong tầm tấn công hữu hiệu. Vân Sơ vung ô đóa lên, quay mạnh vài vòng, sau đó buông một đầu ra, cục đá liền bay vút qua ngọn cây, đuổi theo tên kỵ sĩ.

Động tác của Vân Sơ rất nhanh, rất dứt khoát, khi cục đá đi một cái là y cho ô đóa vào lòng, nhặt nghiên mực vỡ lên, thở dài ném vào bụi cỏ.

Cách một dãy phòng học có tiếng kêu thảm thiết, Vân Sơ cùng các học tử khác giống nhau đồng loạt vươn dài cổ ra nhìn, chẳng nhìn thấy gì liền ôm sách vào phòng học.

Ô đóa, cùng với chùy xích được làm bằng hai cục đá nối với nhau bằng dây thừng, chùy xích ba đầu, là những vũ khí Vân Sơ học khi đi chăn cừu. Trong đó kỹ thuật ném ô đóa của Vân Sơ thì toàn bộ bộ tộc người Tắc không ai bì kịp, y có thể ném đá bay hơn 100 mét đánh trúng sừng cừu.

Y thậm chí có thể bịt mắt, nghe tiếng cừu kêu cũng có thể đánh trúng con cừu, tên vừa rồi chẳng những la hét còn cười lớn, chẳng khác gì tấm bia sống.

Cục đá cuội to bằng nửa nắm đấm đánh trúng người thì gãy xương, trúng đầu, chắc chắn sẽ chấn động não, đánh trúng mắt sẽ mù, đánh trúng huyệt thái dương hoặc gáy thì khỏi cứu.

Bây giờ tên đó có sống được không phải xem vận may của hắn.

Vân Sơ tới phòng học, hỏi phó dịch mượn nghiên mực cũ, cho ít nước, sau đó bắt đầu mài mực. Hôm nay phải chép Lễ Ký, giờ không mài nhiều mực một chút, lát nữa không đủ dùng.

Không biết vì sao Vân Sơ đã mài được cả một nghiên mực đậm rồi mà học sinh trong phòng tới chưa được một nửa. Đã tới giờ học ngay cả tiên sinh cũng không thấy đâu.

Những học sinh khác đều nhìn ngang ngó dọc, thấp giọng hỏi có chuyện gì, Vân Sơ lắc đầu lấy ra nột tập giấy Tuyên Thành được cắt thành cỡ cuốn sách, bắt đầu đọc thiên đầu thiên của Lễ Ký, đọc hết rồi, thấy không xót gì nữa, bắt đầu viết.

"Vô bất kính, nghiễm nhược tư, an định từ."

Vân Sơ viết được câu đầu tiên, phát hiện ra mình viết không đúng, không viết từ trên xuống dưới mà theo thói quen viết từ trái qua phải.

Chỉ người Hồ mới viết thế.

Vân Sơ vò giấy thành cục, ném sang bên, tập trung tinh thần bắt đầu viết lại, cuốn sách này không được viết sai, y dùng xong tới Vân Na dùng, Vân Na dùng xong tới con của Vân Sơ dùng.

Khi Vân Sơ viết tới "Vô bất kính, nghiễm nhược tư, an định từ." An dân tai!" Thì Địch Nhân Kiệt vội vàng chạy vào phòng học hô to:" Tiên sinh muốn tất cả mọi người ra ngoài, cháu của Lễ bộ thương thư, kiêm hoàng môn thị lang Hứa huyện nam ngã ngựa chết rồi."

Địch Nhân Kiệt hô một lần không đủ, hô liền hai lần nữa.

Vân Sơ bực bội đặt bút xuống:" Chết thì chết, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi khóc tang à?"

Địch Nhân Kiệt như không nghe thấy tiếng mắng của Vân Sơ, vẫn lặp lại lời vừa rồi thêm một lần.

(*) Ở trung đông thời trung cổ có cả những đội quân chuyên dùng ô đóa, tưởng tượng hàng nghìn hàng vạn cục đá tới tấp rơi vào thành, có mà mặc giáp kín mít cũng ăn đủ.

Bình Luận (0)
Comment