Mọi người nghe nói có người chết, thân phận lại còn không nhỏ, đành rời khỏi phòng, theo đám đông quay về tới bên đường, vừa đi vừa bàn tán, có phần phấn khích nhiều hơn sợ hãi.
Lúc này hai bên đường đã toàn là quân sĩ của Kim ngô vệ, ai nấy mặt mày âm trầm, đám học tử bấy giờ mới biết sợ, không dám nói năng tùy tiện nữa. Đợi đám học tử ra hết, quân sĩ còn chạy vào phòng học tìm kiếm một phen, không tìm thấy ai khả nghi mới đưa đám học tử này tới phía khác của phòng học.
Đợi khi đám Vân Sơ tới thì học tử của phòng học bên kia đã bị người của Kim ngô vệ trông coi chặt chẽ, xem ra bọn họ cho rằng kẻ giết người ở phòng học bên kia.
Sở dĩ gọi đám học tử trong phòng phía Vân Sơ là để cho cẩn thận thôi.
Đứng trong đám đông nghe một số học tử tin tức linh thông thì thầm với một lúc Vân Sơ mới hiểu, lễ bộ thượng thư, hoàng môn thị lang, Hứa huyện nam chính là Hứa Kính Tông, một trong thập bán học sĩ của Đại Đường.
Người chết là tôn tử của ông ta, Hứa Ngạn Bá, nghe nói Hứa huyện nam không thích nhi tử, vì nhi tử của ông ta ngủ với lão bà mới cưới của ông ta, còn bị ông ta chủ động vạch trần, đầy đi Lĩnh Nam. Có điều nghe nói Hứa huyện nam lại hối hận rồi, cầu xin bệ hạ, hi vọng cho nhi tử về.
Nhi tử có hận đoạt vợ, Hứa huyện nam lại cực kỳ thích đứa tôn tử này, đứa tôn tử này không phụ kỳ vọng, rất có văn tài.
Bây giờ tên này chết rồi, gáy bị đá ném trúng, tới giờ vẫn ghim vào đầu, lại ngã từ trên ngựa xuống, gãy cổ. Có thể nói là chết rất thê thảm.
Chuyện có vẻ còn nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng, khi người Kim ngô vệ đi khắp nơi tìm người chứng kiến thì một đám người mặc đồ đen hông đeo đao từ sau vòng vây của Kim ngô vệ đi tới. Không biết những kẻ này có vấn đề gì, không ngờ kéo đám người Vân Sơ nhìn chằm chằm vào mắt.
Ánh mắt đám người này cực kỳ hung bạo, nhiều học tử bị nhìn tới sợ hãi, bất giác quay đầu đi.
Vì thế đám người áo đen này đẩy những học tử quay đầu đi vào một đám người khác.
Khi một hán tử trừng mắt nhìn Vân Sơ, Vân Sơ tỏ ra rất khó chịu, vì y nhìn thấy mắt tên đó dính dỉ mắt, bẩn phát tởm, ngoài ra chẳng thấy cái gì khác.
Vân Sơ còn bực mình đẩy ngực một tên áo đen tới gần:" Hôm nay ngươi ăn bao nhiêu tỏi vậy?"
Tên áo đen đang định nổi giận thì bị một tên khác giữ lại, hỏi:" Ngươi có thấy thích khách không?"
Vân Sơ giang tay:" Khi chuyện xảy ra thì đám bọn ta đang ở trong phòng học viết văn, ai mà rảnh để ý tới cái khác."
Người áo đen đứng đầu chỉ phòng học bên kia:" Các ngươi ở phòng đó à?"
Vân Sơ gật đầu.
Người áo đen liền thấp giọng thì thầm với Kim ngô vệ đứng gác, xem ra là đang mắng chửi họ.
Không lâu sau đám Vân Sơ được cho về tiếp tục viết Lễ Ký.
Vân Sơ rất lo mặc bị khô nên chạy rất nhanh, về tới phòng học phát hiện mực vẫn còn dùng được, cầm bút viết tiếp.
Chép Lễ Ký là một quá trình tăng cường ấn tượng, mục đích học thuộc Lễ Ký là muốn đem nội dung trong đó ghi nhớ trong lòng, đồng thời trong cuộc sống bất tri bất giác làm theo những lời dạy dó.
Lễ Ký tổng cộng có 5270 chữ, không phải trong một ngày có thể chép xong.
Cho nên khi Vân Sơ chép được một nửa thì nghe một số đồng học không chuyên tâm kể, chùa Đại Minh ở phường Duyên Khang bị cháy.
Thế là một đám người chạy ra khỏi phòng học, nhìn về phía phường Duyên Khang cách đó năm con phố, nơi đó khói đen kìn kịt, mặc dù không thấy lửa, nhưng hẳn thế lửa rất lớn, khiến khói gần như bao phủ non nửa tây thành.
Đám người áo đen đang tìm kiếm hung thủ giết người, lập tức cưỡi ngựa chạy đi.
Vân Sơ chỉ nhìn một cái rồi quay về phòng, tiếp tục viết Lễ Ký. Địch Nhân Kiệt từ bên ngoài về, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn một lúc, trực tiếp hỏi Vân Sơ:" Ngươi ném đá được bao xa?"
Vân Sơ chẳng ngẩng đầu:" Ném thương thì hẳn được 50 bước, nếu trên ngựa thuận theo gió ném thì 80 bước. Ném đá thì chưa tính, có điều một cục đá nửa cân, nếu không chạy lấy đà, hẳn ném được 30 bước."
Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Ta tính toán rồi, từ cửa phòng học chúng ta tới chỗ Hứa Ngạn Bá ngã ngựa sáu bảy mươi bước, ở giữa còn cách một dãy phòng học, khi nghe thấy tiếng thét của Hứa Ngạn Bá, ngươi đang ở cửa phòng học."
"Ngươi nói đúng, cái chết của Hứa Ngạn Bá không liên quan gì tới ta, cho dù khi ta thấy hắn phóng ngựa làm người khác bị thương, ta rất muốn giết hắn."
"Sao ta vẫn thấy là ngươi giết Hứa Ngạn Bá nhỉ?"
Vân Sơ đặt bút xuống, thở dài:" Cho nên khi ngươi biết người chết là đứa tôn tử được Hứa Kính Tông yêu quý, ngươi cố tình la hét ở trước cửa phòng học. Ngươi hi vọng ta bỏ chạy, hay là chủ động bại lộ?"
Địch Nhân Kiệt nghĩ một lúc:" Khả năng bắn tin nhiều hơn, dù sao ta cũng không thích Hứa Ngạn bá. Nhìn thấy hắn làm người khác bị thương, ta cũng muốn kéo hắn từ trên ngựa xuống đánh một trận."
Vân Sơ lấy từ trong lòng ra hai quả trứng gà, thuận tay đưa Địch Nhân Kiệt một quả:" Còn chưa biết tên của ngươi."
Địch Nhân Kiệt nhận lấy quả trừng, vừa bóc vỏ vừa đáp:" Địch Nhân Kiệt, tự Hoài Anh."
Hắn không to, vừa vặn cho hai người nghe, nhưng lọt vào tai Vân Sơ không khác gì tiếng chuông chùa Đại Từ Ân, đang nuốt trứng suýt bị nghẹn.
Tích tắc trong đầu Vân Sơ rà soát một loạt chuyện xảy ra, dứt khoát không có ai nhìn thấy y ném đá, tên này có lẽ dựa vào vết thương phán đoán phương hướng đá bay tới, sau đó mới tới khu phòng học này cố tình la hét lớn như thế, còn nói ra cả thân phận không tầm thường của người kia, chính là để kiểm tra phản ứng của tất cả mọi người trong phòng.
Phản ứng của mình khi đó có sơ hở gì sao? Phải chăng lúc đó mình tỏ ra quá mức bình thản, một người có thân phận như thế bị chết ngay Quốc tử giám, đáng lẽ mình phải tỏ ra quan tâm hơn mới phải.
Không, không đúng, với thân phận của một người từng vào sinh ra tử như mình, phản ứng khi đó là hoàn toàn phù hợp, không có gì khả nghi cả.
Vân Sơ hơi nhướng mắt nhìn Địch Nhân Kiệt, lần đầu tiên thực sự nhìn kỹ người hôm qua mình còn coi chỉ là con cừu này, khuôn mặt hơi vuông vức, nhưng đường nét không thô, ngũ quan ngay ngắn không có gì quá nổi bật, tổng thể là rất vô hại … chỉ là đôi mắt kia có phần xâu xa, linh động, có thể đoán tâm tư của hắn cũng đang biến chuyển liên tục không bình thản như bề ngoài.
Hắn không có gì cả, tám phần đây là một sự tham dò khác.
Nhưng Vân Sơ không thể bất cẩn, ở thế giới này, thua một lần có thể là vạn kiếp bất phục.