Trong phòng học vẫn xôn xao vì sự kiện bất ngờ liên tiếp, không ai để ý ở giữa phòng học, có hai người trẻ tuổi vừa hoàn thành một lượt giao phong không đơn giản.
Mọi ý nghĩ xoay vần trong đầu Vân Sơ rất nhanh, y nuốt quả trứng xuống, giọng diệu đột nhiên trở nên tích cực:" Nếu ngươi còn chưa có chỗ ở thì tới phường Tấn Xương đi, nơi đó có rất nhiều nhà phù hợp cho học tử ở, mặc dù nhà lợp cỏ, nhưng cực kỳ sạch sẽ, có cửa sổ lớn, buổi sáng đón tiếng chuông chùa Đại Từ Ân mở cửa sổ ra, có thể thấy được chùa Đại Từ Ân tráng lệ."
"Thêm vào nơi đó tường trắng như tuyết, ngoài đường không có một hạt bụi, có cầu nhỏ, nước chảy, khai xuân còn có vô số hoa cỏ vui mắt."
"Mùa đông tuyết rơi lên nóc nhà, trong phòng bếp lò chảy rừng rực, ấm áp như mùa xuân, ôm chăn đọc sách, chẳng phải sướng sao?"
Địch Nhân Kiệt chớp mắt mấy cái, nhún vai nghi hoặc:" Có nơi tốt như vậy e là giá không rẻ."
Vân Sơ tiếp tục dùng giọng điệu đa cấp chào mời:" Mùa xuân có hoa, mùa hè nghe mưa, mùa thu ngắm ráng chiều, mùa đông tắm tuyết. Nơi tốt như vậy ngươi chỉ cần bỏ 80 văn tiền là được, ngươi còn thấy đắt không?"
Địch Nhân Kiệt vẫn nghi ngờ:" Thực sự có chỗ tốt vậy à?"
"Ta chính là lý trưởng phường Tấn Xương, sao ngay cả lời ta ngươi cũng không tin?"
"Lời ngươi là khó tin nhất."
"Vì sao?" Vân Sơ nghiêng người qua, tên này nói thế hơi sỉ nhục người khác rồi:
Địch Nhân Kiệt không sợ Vân Sơ, qua chuyện hôm qua hắn nhìn ra, người này tuyệt đối không phải kẻ lỗ mãng, y đúng là tên ưa bạo lực, song làm việc có tính toán, có mục đích, tức là có thể nói lý được. Bởi thế không sợ bỗng dưng bị ăn một đấm vào mặt, nếu mình bị đấm thì chắc chắn có lý do đáng ăn đấm, nên hắn vẫn bình tĩnh ăn trứng gà:" Nếu ngươi nói phường Tấn Xương có nhà trống để thuê, ta sẽ tin. Nếu ngươi lãng phí nhiều nước bọt ca tụng phường Tấn Xương như thế, dù có nhà trống cũng chưa chắc tốt như ngươi nói, hẳn là tệ tới cực điểm nên ngươi mới khen như vậy. Đúng không?"
Vân Sơ giang tay ra:" Mùa đông tắm tuyết chắc chắn là không sai."
Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng:" Thế từ là nóc nhà dột rồi."
"Rốt cuộc ngươi có đi không?" Vân Sơ nghiêng cổ kêu răng rắc, từ đa cấp chuyển sang côn đồ rồi:
Địch Nhân Kiệt cảm giác được nguy hiểm ngay lập tức, gật đầu lia lịa:" Đi, đi, mọi người đều là học tử, ngươi đừng có hơi chút là động tay động chân được không?"
Vân Sơ khịt mũi:" Ta thấy ngươi có vẻ quen biết nhiều đấy, kiếm thêm người đi đi, chỗ ta nhiều phòng lắm."
"Bao nhiêu phòng?"
"500."
Địch Nhân Kiệt sặc nước bọt, mắt trố ra nhìn Vân Sơ:" Gia sản nhà ngươi lớn thế?"
Vân Sơ thở dài sườn sượt, giọng buồn buồn :" Nhà ta thì lấy đâu ra bao nhiêu gia sản như vậy, toàn là nhà của bách tính trước kia trong phường."
"Đương kim thiên tử vì hiếu kính mẫu thân mà xây chùa Đại Từ Ân, mệnh lệnh hạ xuống, gần một nửa bách tính phải vứt bỏ gia nghiệp mà đi. Quan phủ dùng đất, tất nhiên là trưng dụng dư dả, nên đợi chùa xây dựng xong còn hơn 100 căn nhà để trống."
"Phường dân phường Tấn Xương đa phần là nhà công tượng, trong nhà chẳng có lương thực dư qua ngày ... Vì bách tính trong phường có thêm miếng ăn, ta lệnh cho công tượng dọn dẹp nhà trống, chuẩn bị cho học tử Tứ môn học thuê. Như thế các học tử Tứ môn học có chỗ ở rẻ, phường dân có miếng ăn, trẻ con nơi đó bớt đi vài bữa đói."
Nghe giọng buồn thảm của Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt cố nuốt cho hết quả trứng, thở dài:" Đúng là chính sách hà khắc hại hơn cả mãnh hổ, nếu phòng ốc có thể ở được, ta sẽ giúp ngươi."
Vân Sơ sửa lại lời của hắn:" Là giúp những phường dân kia, ta có gì mà cần giúp, nhà ta không thiếu tiền lương."
Địch Nhân Kiệt đề phòng: "Có thể tới xem nhà trước không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy hôm nay ta hẹn đồng song cùng đi."
"Vậy ta ở nhà chuẩn bị rượu thịt hoan nghênh các ngươi."
Đột nhiên nghe thấy ngoài phòng xôn xao, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt cùng chạy ra xem, rẽ đám đông ra, lập tức thấy ông già tóc hoa râm, dong dỏng cao, vuốt ve thi thể Hứa Ngạn Bá, khóc thất thanh.
"Đó là Hứa huyện nam à?" Vân Sơ hỏi nhỏ:
Địch Nhân Kiệt khinh ra mặt:" Kẻ có hận đoạt thê với nhi tử, sớm mất hết tư cách rồi."
Hứa Kính Tông lúc này đã từ thi thể tôn tử đứng dậy, mắt quắc lên nhìn xung quanh, tựa hồ muốn ghi nhớ dáng vẻ của người ở đây.
Nghĩ tới sự đáng sợ của lão tặc này, Vân Sơ nhân lúc ánh mắt của Hứa Kính Tông chưa quét tới chỗ mình, quay lại phòng. Nếu quá tự tin cho rằng việc mình làm sẽ không ai biết được thì là sai lầm, Vân Sơ thấy cẩn thận là hơn.
Khi Vân Sơ quay lại phòng, Con khỉ già đã về trước y một bước, đang uống trà ờ chòi nghỉ.
Vân Sơ đi thẳng tới, rong lòng y suốt cả ngày luôn có một nghi vấn, y rất muốn biết Con khỉ già dùng cách gì để tôn tử của Hứa Kính Tông phóng ngựa trong Quốc tử giám?
Nếu làm được điểm này, Con khỉ già giết hắn dễ như trở bàn tay, sao còn muốn tốn một cục đá của mình?
Tất cả những chuyện mỹ hảo trên đời này thực ra đều ngầm ghi giá cả rồi, những người đang sống mỹ hảo đều vì có người âm thầm hi sinh.
Vân Na thành nữ đồng cầm đèn, một nữ hài tử người Hồ bình thường thoáng cái biến thành tượng trưng của điềm lành, ở Đại Đường sẽ không còn phân biệt chủng tộc nữa, là chuyện thật mỹ hảo.
Vân Sơ hi vọng đứa bè này sẽ mãi mãi hạnh phúc, vì chuyện này do Con khỉ già đặc biệt quan tâm tới nó nên mới có.
Cho nên Vân Sơ mãi mãi sẽ không nói với người khác, y từng ở Quốc tử giám dùng ô đóa mình sở trường nhất giết một người mà y chẳng biết đáng chết không.
Vân Sơ không vòng vèo gì hết, hỏi thẳng luôn: "Chùa Đại Minh bị cháy, chỉ không biết vì sao lại phóng hỏa giữa ban ngày?"
Con khỉ già uống một ngụm trà:" Cho bất ngờ."
"Người phóng hỏa chạy thoát không?"
"Không."
"Sẽ không khai ra ông chứ?"
"Bọn họ chết rồi."
"Tự sát à?"
"Niết bàn."
"Lại là hòa thượng sao? Các ngươi lúc nào cũng nói thiện tai, thiện tai, vì sao khi làm việc còn tàn nhẫn hơn người thường?"
"Sống có gì vui, chết có gì khổ? Sống chết không có gì khác biệt."
Vân Sơ phẩy tay trước mũi xua mùi thối đi mới vào trong chòi nghỉ:" Sao lại muốn ta kết liễu Hứa Ngạn Bá?"
Con khỉ già hỏi lại:" Ngươi còn nhớ chuyện đám hòa thượng tấn công ta ở ngoài thành không?"
"Ta nhớ."
"Vì sao ngươi không ra tay?"
"Ta đã ra tay rồi, nếu không làm gì có chuyện quân sĩ trên thành lại dùng nỏ giúp ông bắn chết đám hòa thượng." Vân Sơ thuật vắn tắt chuyện hôm đó mình dẫn họa tới đám binh sĩ trên cổng thành ra sao:
Con khỉ già càng nhìn y chằm chằm, nói một câu nhiều ý:" Ngươi không thể lúc nào cũng đặt mình ngoài cuộc thế được, ngươi không thể cứ dựa vào trí tuệ của mình để tránh hết mọi thứ níu kéo. Như thế là không đúng, một mình ngươi không thành được cả thế giới."