Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 135 - Q1 - Chương 135: Nghèo Là Tội Lỗi.

Q1 - Chương 135: Nghèo là tội lỗi. Q1 - Chương 135: Nghèo là tội lỗi.

Vân Sơ cầm chén trà lên, hưởng thụ hơi ấm truyền ra rồi mới uống, y không phải là người sợ rắc rối, nhưng y không muốn thành quân bài trong tay người khác. Y có thể vì Vân Na mà trả giá, nhưng không để bản thân cuốn vào tranh đấu của đám người Phật môn, đó không phải cuộc chiến của y:" Sao ông chắc ta không thể thành được một thế giới?"

Con khỉ già: "Phật nói, hạt cát cả thế giới, chiếc lá cội Bồ Đề. Sau này chẳng lẽ ngươi sẽ nấp trong thế giới đó không chiu ra, giống như thần mũi voi ở Thiên Trúc?"

Vân Sơ không biết thần mũi voi là vị nào, y chỉ biết Ấn Đồ hình như có vị thần trông rất giống voi, ăn rất khỏe.

Cho nên y lắc đầu.

Con khỉ già vui vẻ nói:" Thế thì tốt, thế thì tốt, không có ngươi và Na Cáp, ta ở Trường An sẽ rất tịch mịch."

Chẳng hiểu nổi ông ta liên tưởng tới cái gì, dù sao niềm tin của Con khỉ già đã chứng minh là rất méo mó, Vân Sơ và ông ta chỉ có điểm chung này thôi:" Chiếu cố cho Vân Na thật tốt, đừng để nó bị sợ hãi."

"Huyền Trang đại xử tốt với nó lắm, còn điểm một hoa văn sen đỏ lên trán nó."

Vân So không vui:" Vân Na còn nhỏ, không thể xăm được."

"Huyền Trang đại sư dùng máu của mình hòa với chu sa xăm lên cho Na Cáp, đó là vinh sủng tột độ."

Vân Sơ càng khó chịu:" Chu sa có độc."

Con khỉ già lấy từ trong lòng ra một cái hộp ngọc nhỏ, bên trong chứa toàn chu sa, ông tay lấy ngón tay chấm một ít cho vào mồm, trừng mắt nhìn Vân Sơ khiêu khích:" Khi không ngủ được, ta dùng chu sa an thần."

Vân Sơ rất sốt ruột, y không biết trong máu Huyền Trang có bệnh lây truyền gì không, không biết mi tâm của Vân Na bị xăm có viêm không, tóm lại là đứng ngồi không yên.

Người xưa ăn độc dược thành quen rồi, kim loại nặng ra sức tống vào mồm như cơm bữa.

"Từ nay về sau đóa sen đỏ đó là bùa hộ thân của Na Cáp, làm bạn với nó cả đời, phù hộ nó cả đời."

Vân Sơ biết, Con khỉ già luôn muốn trói chặt vào chiến xa của Huyền Trang. Trên lịch sử, Huyền Trang sau khi về Trường An, trừ làm ra một bộ Đại Đường Tây Vực ký khơi lên nhiệt tình chinh phục Tây Vực của Đại Đường, thời gian còn lại ông ta vùi đầu vào dịch kinh sách, rất ít khi xuất hiện trong đời sống chính trị của người Đường.

Y luôn cho rằng đó là một cao tăng, thánh tăng, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ. Bây giờ cảm giác của Vân Sơ có chút thay đổi.

Giờ y rất tò mò, Cao Dương công chúa rốt cuộc đẹp tới mức nào mới khiến đại đệ tử của Huyền Trang cam nguyện vì mỹ nhân mà bị chém ngang lưng.

Cao Dương công chúa trong phim ảnh thời gian dài từng là nữ chính trong những giấc mơ của Vân Sơ, điều này không đại biểu Cao Dương công chúa thực sự có dáng vẻ đó.

Hơn nữa từ hành vi của Khuy Cơ và Con khỉ già mà xét, Biện Cơ cũng chẳng phải là hòa thượng thật thà không biết ăn mặn, sao cam nguyện bị người ta chém ngang lưng mà không kêu oan?

Đáng sợ nhất là, nếu lịch sử nơi này không có ngã rẽ, vị Cao Dương công chúa xinh dẹp kia cũng sắp bị hoàng đế giết rồi.

Cho nên Vân Sơ không muốn cùng bọn cùng thuyền với Con khỉ già.

Khi Địch Nhân Kiệt dẫn một đám học tử tới phường Tấn Xương thì còn cách thời gian gõ trống dọn đường một lúc nữa. Vân Sơ dẫn theo một đám trẻ con với đủ bộ dạng nghèo khó đói khổ nhếch nhác ra đón đồng học.

Điều này làm bánh Địch Nhân Kiệt chuyên môn mang tới có đất dụng võ.

Nhìn đám trẻ con ăn như chết đói chết khát, Vân Sơ mặt mang nụ cười gượng gạo, dẫn đồng học đi xem nhà cửa đang được sửa sang.

Nơi xây tháp Đại Nhạn khá cao, cho nên đưa mắt nhìn lên chỉ thấy từng căn nhà sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Làm sao mà không sáng cho được, Lưu Nghĩa nghiêm ngặt dựa theo căn dặn của Vân Sơ, dùng hết một ngày một đêm sơn toàn tường ngoài của những căn nhà đó thành màu trắng.

Thế là được những căn nhà xám xịt xung quanh tôn lên, số nhà hoang đó trở nên hết sức sáng sủa sạch sẽ.

Cái đại môn cao lớn khí thế của phường Tấn Xương đang được tích cực xây dựng, vẻn vẹn từ đường nét chưa hoàn thành đã nhìn ra, một khi con kim phượng hoàng kia giương cánh bay lên, sẽ là cảnh tượng huy hoàng thế nào.

Nhà cửa trong phường Tấn Xương đại đa số tường bao bằng gạch mộc, cỏ tranh trải nóc, tuy trông vô cùng nghèo khó, nhưng lại sạch sẽ ngoài dự liệu của đám học tử. Đừng nói mặt đường lát đá không có lấy chút bụi, mà nhà nào nhà nấy cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Quần áo trên người phường dân đều cùng một màu, nam nhân là áo sam lam nhạt, nữ nhân là váy lam nhạt, tuy trên lưng dùng lụa vàng thêu ba chữ Đức Thắng Long to tướng, nhưng ai nấy sạch sẽ. Nam nhân búi tóc rất gọn gàng, nữ tử đầu cài sai gỗ, tóc tai chỉnh tề, không giống phụ nhân phường khác, nghèo chưa nói, còn bẩn thỉu tới mức làm người ta muốn ném đi nuôi lợn.

Lần đầu tiên thấy nhiều người đọc sách tới phường như thế, rất nhiều người tụ tập chỉ trỏ, đám học tử ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng làm ra vẻ chính nhân quân tử.

"Ba chữ sau lưng bọn họ là sao?" Địch Nhân Kiệt nhìn rất lâu rốt cuộc lên tiếng hỏi câu đầu tiên:

"Không còn gì để bán thì chỉ đành bán lưng thôi."

"Ý ngươi là ... Bọn họ bán lưng cho hiệu vàng tên Đức Thắng Long à?"

Vân Sơ kéo ngay Địch Nhân Kiệt tới gần:" Bọn họ đều thích thể diện, đừng nói thẳng ra như thế."

Địch Nhân Kiệt mặt đanh lại, siết chặt nắm đấm:" Thế này ức hiếp người ta quá."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Ai bảo họ nghèo, nghèo là tội lỗi."

Đám học tử rất thích kênh nước trong phường Tấn Xương, mấy học tử tới từ phương nam ngồi xuống dùng tay vớt nước lên:" Đúng là nước biếc quấn quanh."

Vân Sơ lập tức giới thiệu:" Nước này có thể uống."

Lập tức có học tử thử một ngụm, vui mừng reo lên:" Nước rất ngọt, không thua gì nước trên núi cao."

Chỉ là khi đám học tử ngẩng đầu nhìn chùa Đại Từ Ân hùng vĩ huy hoàng, xuyên qua cổng chùa thấy tri khách tăng béo múp míp, lại nhìn đoàn trẻ con gầy trơ xương theo sau thở dài. Tiếp tục theo Vân Sơ tới chỗ nhà muốn thuê.

Nhà rất đơn giản, bên trong chỉ có giường, bàn, bồ đoàn, một cái đèn, nhà xí cách đó không xa, trông cũng không bẩn thỉu.

Làm đám học tử sáng mắt là trong phòng còn có một chậu tỏi xanh, một chậu rau hẹ, đang sinh trưởng tươi tốt.

Cửa sổ rất rộng, đại bộ phận mở cửa ra là thấy chùa Đại Từ Ân, có hướng không thấy chùa thì cũng nhìn thấy ao sen tàn tạ.

(*) Thành Trường An, thực sự vuông như dùng thước kẻ chia ô luôn.

Bình Luận (0)
Comment