Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 136 - Q1 - Chương 136: Lậu Thất Minh.

Q1 - Chương 136: Lậu Thất Minh. Q1 - Chương 136: Lậu Thất Minh.

Đám học tử sau khi đi xem hết phòng có vẻ không hài lòng lắm, hoàn cảnh thì rất tốt, nhưng nhà cửa quá tệ, đã là người đọc sách thì tuyệt đại đa số gia cảnh không hề kém được. Trong khi bách tính phường Tấn Xương có thể nói tầng lớp nghèo khó nhất trong thành rồi, điều kiện ăn ở thế này, đám học tử không tiếp nhận nổi.

Cả đám nhìn nhau, cuối cùng có một người thở dài:" Đơn sơ quá."

Có người nói ra rồi, người khác hưởng ứng:" Nơi này nên gọi là lậu thất."

"Đúng là nên gọi thế." Có học tử cười to:

Những học tử khác không nói những cũng lắc đầu, làm Vân Sơ đỏ mặt, Địch Nhân Kiệt thấy không đành lòng, nói giúp:" Ta thì thấy nơi này là chỗ đọc sách tốt, nơi này còn người sạch sẽ, dân phong thuần phác, không có thói điêu ngoa như bách tính phường khác. "

Vân Sơ đột nhiên gọi:" Bút mực."

Tức thì có hai thiếu niên y phục sạch sẽ buộc tóc đuôi ngựa, bê tới hai bát mực.

Vân sơ trước tiên dùng bút lông lớn chấm đẫm màu đỏ, thuận tay hất ra, mực đỏ bắn lên tường, từng vết mực đỏ tươi.

Sau đó y lại chấm đầy mực đen, đưa bút cho Địch Nhân Kiệt:" Vẽ ra một cành mai đi."

Địch Nhân Kiệt sửng sốt, nhìn lại chấm mực đỏ trên tường, lại nhìn bút lông trong tay, thoáng suy nghĩ rồi đâm mạnh bút lên tường, dùng sức kéo lên. Tức thì một cành mai già khúc khuỷu hiển trên tường, sau đó thuận tay hất bút, vô sô cành nhỏ xuất hiện, khéo léo xuyên qua những chấm đỏ kia.

Từng bông từng bông hoa mai nối liền với cành, kết thành chùm, bông ẩn, bông hiện.

Nhìn gần cảm giác hơi sơ sài, khi Vân Sơ cùng mọi người lùi lại năm sáu bước, một cây mai đỏ lọt vào tầm mắt, từng bông kiêu ngạo nở rộ đấu tranh cùng tuyết bay. Có bóng hoa lất phất như dũng sĩ chiến tử, đang từ trên cành mai rụng xuống, càng có bông hoa hé nở, nóng lòng tham gia cuộc chiến.

Vân Sơ khâm phục vỗ tay:" Vẽ đẹp, mai đẹp, rất có ngạo khí, hay chúng ta lấy mai đỏ làm để, sáng tác một bài thơ?"

Đám học tử rộ lên khen hay, một cuộc tỉ thí vô ý xuất hiện, làm hứng thú mọi người tăng mạnh.

Khi Vân Sơ dương dương đắc ý định nhận lấy bút lông từ tay Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt tựa như đoán ra ý đồ của Vân Sơ, lại cười to:" Thơ vịnh mai ngươi làm từ bao giờ, rốt cuộc ngươi làm hay bỏ tiền mua? Đừng nói nếu không làm thơ hay hơn được phải ở lại nhé."

"Mỗ gia hôm nay nhất định không cho ngươi toại nguyện đâu, nơi này đã gọi là lậu thất, vậy ngươi viết ra một bài thơ để người ta quên đi chỗ giản lậu ở đây. Viết hay, đám học tử bọn ta dù đây là chuồng heo cũng ở, viết không hay, dù là lầu quỳnh điện ngọc, bọn ta cũng phất áo rời đi."

Vân Sơ chép miệng:" Thi tử chì là tiểu đạo, ngươi ngàn vạn lần đừng chìm đắm trong đó, không có ích gì cho học vấn của chúng ta hết."

Địch Nhân Kiệt cười nhạt:" Viết được thơ hay rồi hẵng nói đó là tiểu đạo."

Vân Sơ nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt:" Thực sự muốn ta viết à?"

Đám học tử làm ầm lên:" Viết đi, không viết là không dám."

Vân Sơ không viết mà nhìn một vòng hỏi lại:" Nếu ta viết ra, các ngươi sẽ đồng ý ở lại chứ?"

"Chỉ cần ngươi viết ra được thi từ khiến bọn ta khâm phục, đừng nói là ở lại, còn kéo đồng song tới, ở chật kín nhà thì thôi."

"Như vậy làm khó mọi người quá, không bằng ..."

"Không bằng ... Mẹ ngươi, ngươi là đồ lừa đảo."

Vân Sơ thở dài, rất hài lòng với biểu hiện của bọn ngốc này, nghĩ một lúc cảm thấy Lưu Vũ Tích chắc không trách mình đâu liền viết ba chữ Lậu Thất Minh bên cạnh cành mai đỏ."

Tới đó dừng lại quay đầu nhìn đám học tử:" Quân tử nhất ngôn nhé."

"Cút con mẹ ngươi tứ mã nan truy, viết mau."

Địch Nhân Kiệt không tham gia chửi mắng, hắn cứ thấy không ổn ở đâu đó, nhất là Vân Sơ cứ khăng khăng xác nhận, làm hắn chột dạ.

Có điều làm ra được thi từ mà tất cả mọi người hài lòng không phải chuyện dễ, nếu Vân Sơ

Núi dù không cao, có tiên ắt nổi;

Nước dù không sâu, có rồng ắt linh.

Nhà tuy thô lậu, nhờ đức mà thơm.

Rêu phủ biếc thềm, cỏ chiếu xanh rèm.

Cười nói có đại nho, qua lại không bạch đinh.

Có thể gảy cây đàn mộc mạc, đọc Kim kinh.

Không tiếng tơ tiếng trúc làm loạn tai, không giấy tờ, thư trát làm mệt thân hình.

Nam Dương có lều Gia Cát, Tây Thục có Tử Vân đình.

Khổng Tử nói: Có gì mà thô lậu?”

Vân Sơ bút như rồng múa phượng bay, mới đầu mọi người chỉ trêu ghẹo, chốc lát sau có người đọc theo, đến khi Vân Sơ viết "Khổng Tử nói: Có gì mà thô lậu?” thì ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng phải câm nín.

Vân Sơ vô liêm sỉ viết tên mình ở góc dưới bài thơ, thêm vào ngày tháng năm, thế là bài Lậu Thất Minh khiến Lưu Vũ Tích lưu danh thiên cổ thành tác phẩm của họ Vân nào đó.

Vân Sơ đưa bút lông cho thiếu niên, quay dang nói với đám học tử:" Thơ tử chỉ là tiểu đạo, tặng các vị bài văn nhỏ coi như kỷ niệm."

"Được rồi, nơi này có khách ở rồi, chư vị theo ta cùng thử món ngon của phường Tấn Xương, nhất định sẽ không làm các vị huynh đài thất vọng."

Địch Nhân Kiệt nhìn bài thơ trên tường hồi lâu:" Văn chương sâu cay, nghĩa khí tung hoành, câu cú chỉnh tề, tiết tấu rõ ràng, âm vận hài hòa, lại thêm cái đẹp thị giác. Đem thô lậu thành lời khen."

"Đây là văn chương hay, Vân Sơ, nếu đây đúng là do ngươi làm thì mỗ bội phục."

Vân Sơ mỉm cười:" Tình cờ có được trong mơ thôi, chẳng coi là thật, đi mau, đi mau, trù nương nhà ta khó tính, còn không đi thì không có món ngon mà ăn."

Văn chương là thứ không qua nổi nghiền ngẫm, văn chương hay, càng ngẫm càng thấy dư vị kéo dài, còn có những bài văn, nhìn qua thì hay, càng ngẫm càng như nhai rơm.

Lậu Thất Minh rõ ràng không phải đằng sau, nó là thứ khiến người Trung Quốc nhai nghìn năm, nhai ra hương thơm lịch sử.

"Thứ này thực sự là do ngươi viết à?" Địch Nhân Kiệt vẫn không tin, mình chẳng qua tới xem phòng, không ngờ thấy được bài văn tuyệt diệu sao, hắn đoán trước Vân Sơ đã có chuẩn bị, nhưng nếu người khác làm được bài thơ cỡ này đã vang danh, đời nào chịu bán cho Vân Sơ. Nếu nói Vân Sơ làm, hắn không phục:

"Ngươi thấy rồi còn gì."

"Không phải ta hoài nghi, ta chỉ thấy ngươi làm gì có sự đạm bạc xa xăm như bài văn thể hiện ra."

"Ngươi còn chưa hiểu ta thôi, sau này ngươi sẽ biết ta là người khảng khái dữ dội, lo dân lo nước thế nào."

"Không đúng, một người đá chết ngựa của người ta còn không chịu nhận sai, làm gì có cái cảm xúc ấy."

"Đúng đấy, vì ta khảng khái dữ dội, cho nên ta không hối hận, nên không nhận sai."

"Không đúng, rõ ràng là chết không nhận sai, chết không hối cải ... Này, sao ngươi lại chạy, ngươi phải nói rõ ràng cho ta."

(*) Bản đồ Trường An, mình mới chỉ dịch vài vị trí cơ bản cho mọi người dễ hình dung, sẽ hoàn thiện sau.

Bình Luận (0)
Comment