Hôm nay vì chiêu đãi đồng song, mộ thực nhà Vân Sơ vô cùng thịnh soạn, làm đám học tử ăn tới suýt mất hết tư văn.
Bánh bao nhân rau muối, Địch Nhân Kiệt thấy đây là tuyệt phẩm nhân gian.
Mỳ thịt cừu băm ngửi thì chẳng ra sao, vào mồm một cái, Địch Nhân Kiệt mê chết nước canh hơi chua chua này, cho rằng con người sống trên đời nếu không có món ngon thế này uổng phí cả đời.
Trong món canh thịt cừu khô nấu của cải không ngửi thấy chút mùi hôi nào, thịt cừu và củ cải phối hợp vừa vặn, thêm vào chút vị hồ tiêu cay cay. Uống hết một bát, phả ra làn hơi nóng vào gió lạnh, toàn thân sinh hơi ấm, cả tim cũng ấm áp.
Bát canh nóng này làm Địch Nhân Kiệt thiếu chút nữa rơi nước mắt, hắn thấy cha già chịu cái khổ phong thấp đã lâu, nếu được một bát canh thế này trong ngày giá rét, ắt giảm bớt cơn đau.
Rất nhanh, hình bóng của cha dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Bởi vì trù nương tên Tam Phì nhà Vân Sơ lại bê ra một khay bánh nhân rau hẹ trứng gà, rau hẹ xanh mướt phối với trứng gà vàng ươm, cắn một miếng nước ứa ra, thơm ngào ngạt, mùi vị tươi ngon, dư vị kéo dài, hiếm thấy trong đời.
Lúc này đừng nói bài Lậu Thất Minh, đến người cha thương hắn tới tận xương cũng bị hắn ném tới chín tầng trời.
Đó không phải là vì bất hiếu, chẳng qua mọi cảm quan bị hắn dùng để thưởng thức món ngon rồi.
Tới khi đậu hũ rau muôi được Phì trù nương bê ra, toàn thân Địch Nhân Kiệt từ trên xuống dưới trừ vị giác nhạy bén vô cùng, các giác quan khác biến mất sạch rồi, chỉ còn miệng với lưỡi thôi.
Địch Nhân Kiệt xưa nay khống chế bản thân rất nghiêm còn thế, người khác còn tệ hơn, vừa ăn vừa xuýt xoa luôn mồm, không khác phu phen ở chợ, nếu chẳng phải có rất nhiều thì không khéo còn đánh nhau.
Khi đến vụn thức ăn trước bàn mỗi người đều không thấy, cả đám mới nhìn Vân Sơ đầy u oán đa tình.
Vân Sơ nhìn cái sọt cực lớn trống không mà rùng mình, mười bảy người, vậy mà ăn sạch khẩu lương của Vân gia trong 3 ngày.
Chưa nói cái khác, hơn 200 bánh bau nhân rau muối bị chúng ăn sạch rồi.
Không biết đám này trước kia được cho ăn cái gì?
Linh hồn Địch Nhân Kiệt từ trên không đáp xuống đất, thấy bụng bị đai lưng siết rất đau, đứng dậy nới đai lưng ra một chút.
Bên cạnh đám đồng song người nơi đai lưng, người đi nhà xí, người dựa vào tường thở dốc.
"Ở đây bình thường có được ăn thế này không?"
Vân Sơ kinh sợ lắc đầu:" Không được thịnh soạn như thế này, song trong vòng mười ngày ắt không có món nào lặp lại. Tới mùa xuân hạ nhiều rau, trong một tháng sẽ không có món nào lặp lại."
Một học tử ấp a ấp úng cuối cùng nhỏ giọng hỏi:" Chi phí thế nào?"
Bọn họ thấy một bữa thế này có nghìn vàng cũng sẽ ăn.
Vân Sơ coi như còn chút lương tâm:" Thực ra nguyên liệu không đắt đâu, tới mùa xuân hạ thu, giá còn rẻ hơn. Ta cho rằng, tiền nhà, tiền ăn, mỗi tháng một quan nhé?"
Địch Nhân Kiệt gật đầu trước tiên:" Rất công bằng ... Đáng tiếc, mỗi tháng một quan, một năm là mười hai quan, bằng với hai tháng bổng lộc của một châu phán lục phẩm như gia phụ rồi. Giá này học tử bình thường không tiếp nhận được."
"Ài, ta cũng biết thứ tốt xưa nay không phải ai ai cũng có thể hưởng thụ. Vân huynh muốn phúc trạch cho phường dân, tất nhiên không thể không kiếm tiền, ta biết mỗi tháng một quan không nhiều, lòng vẫn xót xa."
Vân Sơ chắp tay một vòng:" Giá hiện giờ là thế, mong chư vị huynh đài trở về nói với đồng song, hi vọng người trong nhà có tiền tới ở, nếu không tiếp nhận được giá này cũng không cưỡng cầu."
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Vân Sơ tiến đám học tử ôm bụng lê bước rời phường Tấn Xương, mất hết sạch phong độ lúc tới rồi.
Đối với họ mà nói, đây là một ngày chấn động, buổi sáng có một người sống sờ sờ ở bên cạnh bị mưu sát, còn là tôn tử của quan lớn đương triều. Mọi người bị người của Kim ngô vệ và Đại lý tự tra hỏi rất lâu, vốn trong lòng hỗn loạn, không ngờ tới phường Tấn Xương bần cùng, lại gặp chấn động kép.
Hoa mai của Địch Nhân Kiệt tuy làm lòng người lay động, song vẫn ở phạm vi có thể tiếp nhận được. Dù Quốc tử giám không nhiều tài tử như thế, tìm kỹ vẫn ra vài người.
Nhưng một bài Lậu Thất Minh của Vân Sơ khiến họ cảm thụ được thế nào là tài hoa cái thế.
Còn món ăn ... không nói cũng được ...
Cái gì cũng tốt, chỉ có tiếng trống liên hồi làm người ta bực mình, mỗi tiếng như đang thúc giục người ta mau cuốn xéo.
Khi Vân Sơ chắp tay sau lưng lững thững về nhà, không biết Lưu Nghĩa từ đâu chui ra, theo sau lưng y, ông ta đợi nửa ngày trời, nóng ruột lắm, vội cười nịnh bợ:" Họ có hài lòng không ạ?"
Vân Sơ gật đầu:" Coi như có vụ làm ăn tốt có thể làm lâu dài."
Lưu Nghĩa cười tới nếp nhăn trên mắt mờ cả đi:" Tiểu lão nhi tính rồi, mỗi gian phòng, thêm vào chi phí ăn uống, một tháng 150 đồng là có lãi rồi."
"Cho nên ta bảo họ trả một quan."
"Ồ, là nửa năm hay một năm ạ ... Lang quân, một năm một quan thì lỗ mất."
Vân Sơ dừng bước nhìn ông già thật thà, bình thản nói:" Mỗi tháng một quan."
"Mỗi, mỗi tháng ... Mỗi tháng, một ..." Ông già đáng thương lắp bắp lẫn lộn hết cả, khi tỉnh ra thì Vân Sơ đã đi được một đoạn, rối rít đuổi theo:" Ôi, lang quân ơi lang quân ... Không được, mỗi tháng một quan thì ai tới ở trong nhà nát của chúng ta."
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn về phía bức tường trắng vẽ hoa mai:" Trước không đáng, giờ thì đáng."
Lưu Nghĩa cứ lẽo đẽo theo sau Vân Sơ về tới tận cửa Vân gia, mới cắn răng nói:" Những học tử này tới chỗ chúng ta ở, ăn uống phải chiếu cố, tiểu nhân thấy trù nương trong phủ cung ứng không được, có nên chiêu mộ ít phụ nhân sạch sẽ trong phường làm trù nương không ạ?"
Chưa đợi Vân Sơ trả lời, Thôi nương tử đợi ở bên cửa mắng:" Các ngươi muốn trộm cách nấu ăn của phủ sao?"
Lưu Nghĩa bị mắng tới xấu hổ, xoa xoa tay giải thích với Vân Sơ:" Tiểu nhân thấy nhân thủ trong phủ không đủ ..."
"Phủ không đủ nhân thủ thì lang quân tự mua nô tỳ về dùng, không phiền phường chính phải lo."
Vân Sơ chỉ khuôn mặt đanh lại của Thôi nương tử, nói với Lưu Nghĩa:" Nàng ấy là đại quản sự trong phủ, chuyện này nghe nàng ấy là được."
Nói rồi bước qua ngưỡng cửa, tìm kiếm một lượt không thấy bóng dáng Vân Na, xuống tinh thần nói:" Hôm nay ta hơi mệt."
Thôi nương tử đóng sầm cửa lại, ngăn cách phường chính mặt đầy mong đợi ở bên ngoài.