Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 138 - Q1 - Chương 138: Hẳn Là Qua Được Rồi.

Q1 - Chương 138: Hẳn là qua được rồi. Q1 - Chương 138: Hẳn là qua được rồi.

"Ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn chưa?"

Thôi nương tử thi lễ:" Lang quân không nên đối xử quá tốt với các nô tỳ, nếu không sẽ sinh ra lười biếng."

Vân Sơ uể oải nói:" Ta chỉ muốn mọi người sống thoải mái chút thôi."

Thôi nương tử đau lòng: "Thế nên lang quân gánh hết mọi việc sao, lang quân là quý nhân, quý nhân tới thế giới này là để hưởng phúc, không phải để làm trâu ngựa."

Vân Sơ rùng mình:" Ngươi nói làm lông tóc ta dựng hết lên rồi này, ta còn chưa thành quý nhân đâu."

Thôi nương tử bị hành vi của y làm bật cười, rồi bực bội nói:" Lang quân hôm nay lại làm một việc lớn nữa, đáng lẽ sớm nói với thiếp thân, để thiếp thân và trù nương trong nhà sửa soạn."

"Lang quân mệt rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện trù nương, lang quân không phải lo, thiếp thân sẽ xử lý thỏa đáng."

Vân Sơ cảm khái:" Đưa ngươi từ thành Cô Tang về là chuyện chính xác nhất ta từng làm."

Thôi nương tử cười:" Cũng là chuyện may mắn nhất của thiếp thân."

Khi Vân Sơ ngâm mình trong ao nước nóng mới cảm thấy toàn thân ê ẩm.

Giết Hứa Ngạn Bá tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng hao tổn tinh thần rất lớn, nói ra đơn giản, nhưng lúc đó Vân Sơ không chỉ phản cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng còn phải dựa vào bản năng để phán đoán vị trí Hứa Ngạn Bá.

Xong việc rồi còn phải làm ra vẻ thản nhiên như không, nhưng dù sao cũng là giết một người chẳng liên quan không oán không thù, lại còn có thân phận không nhỏ, sao có thể bình thản.

Rồi lại cả chiều tiếp khách, không được phép thất bại chẳng dễ dàng.

Gây áp lực nhất với y không phải là tên Hứa Ngạn Bá đã chết, càng không phải Hứa Kính Tông âm hiểm, mà là Địch Nhân Kiệt trông có vẻ vô hại. Cả chiều nay hắn có vẻ không để ý tới chuyện kia nữa, nhưng Vân Sơ không dám lơi lỏng, cố tình mời tên này tới phường Tấn Xương ở cũng là để Vân Sơ quan sát hắn, nếu hắn thực sự có ý nghi ngờ mình, sẽ phải tìm cách giải quyết.

Một cuộc tranh đấu trong lặng lẽ làm y tiêu hao gần hết tinh thần, có vẻ kết quả không tệ, y thể hiện sự vô tư của người chỉ toan tính kiếm ít tiền về cho phường, không phải của kẻ mới giết người đang có điều cần che giấu.

Tên đó ăn thoải mái như vậy, hẳn không nghi mình nữa rồi nhỉ?

Vân Sơ thức dậy rất sớm, lúc này trời còn chưa sáng, bốn bề tĩnh lặng, xa xa chỉ có vài tiếng chó sủa.

Nhìn quanh không thấy con báo Đại Phì đâu, đại khái là chạy tới chùa Từ Âm làm bạn với Vân Na rồi.

Nhị Phì dùng than ủ ấm quần áo cho Vân Sơ, y thuận lợi quá độ từ chăn ấm sang quần áo ấm, ra sân hậu viện tới già binh khí, cầm trường thương múa nhẹ nhàng duy trì cảm giác, không phải lúc nào cũng cần luyện tập nặng.

Vừa tập luyện vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng Thôi nương tử mắng Lục Phì và Thất Phì ngu xuẩn, không biết làm gì, chỉ biết ăn, lại còn ăn tới béo như thế. Thực ra Vân Sơ thấy phó nhân trong nhà đều chăm chỉ, trừ ăn nhiều một chút thì không thấy có vấn đề gì.

Lại nghe Thôi nương tử khen ngợi Bát Phì, trời chưa sáng đã biết tới nơi sửa chữa nhà trong phường, kiếm về rất nhiều gỗ vụn để làm củi đun, quyết định thưởng cho hắn một quả trứng.

Cửu Phì đã chuẩn bị xe ngựa, giúp Thôi nương tử mang một rương tiền đồng lên xe, xem ra bà nương này hôm nay định tới Dịch Đình cung, kiếm thêm ít cung nữ già mà Lý Trị không cần.

Thực ra Thôi nương tử còn muốn dùng ít thái giám, triều đình không cho, dùng thái giám có quy định nghiêm ngặt, bất cẩn chút là cả nhà bị lôi ra chém đầu. Cho nên những thái giám không leo lên được vị trí cao rất đáng thương.

Vân Sơ bắn cung xong mới kết thúc luyện tập buổi sáng, lúc này mới để ý mặt đất phủ lớp sương trắng, cát giữa khe gạch lát đường vì hút nước, qua đêm giá lạnh, kết sương trắng trông rất đẹp.

Khi Vân Sơ súc miệng, Thôi nương tử tới báo cáo.

"Thiếp thân lấy 100 quan trong sổ, muốn tới Dịch đình cung thử vận may, kiếm về vài cung nữ hoàng gia không cần để làm trù nương."

"Ta nhớ tiền của nhà ta ở hương tích trù, ngươi tới đó lấy một trăm quan, đừng ..."

"Lang quân ơi, số tiền đó không cần thì đừng đụng vào, nhà ta dùng trước, đợi khi nào cần thì trả lại. Tiền ở hương tích trù lãi cao như thế, giờ lấy ra lỗ lắm."

"Không được, đó là tiền của phường Tấn Xương, không nên dùng tùy tiện." Vân Sơ cau mày:

"Tiền trong sổ nhà ta chính là tiền nhà ta, dùng tạm có sao đâu. Đám phường dân gần đây được không ít lợi ích từ lang quân rồi, có quần áo mới, có công việc gần nhà, lại còn nhà cửa sạch sẽ. Sắp tới có thêm nhiều lợi ích, không ai than gì đâu."

"Vả lại mua nô tỳ về, chẳng phải là để làm cơm cho những học tử ở thuê sao?"

"Đều là vì phường Tấn Xương cả, lang quân mới lấy nô tỳ trong nhà ra giúp họ kiếm tiền, đã là rộng rãi tới vô cùng rồi."

Mặc dù Vân Sơ thấy lời của Thôi nương tử rất có vấn đề, nhưng nghĩ tới hôm nay mình rất bận, chỉ nói một câu, không được có lần sau rồi cưỡi ngựa rời nhà.

Có cái kênh nước chảy quanh phường hay thì cũng hay, nhưng làm buổi sáng trong phường Tấn Xương lạnh tới thấu xương, ngay cả con ngựa mận chín cường tráng là vậy mà cũng không dám mở to miệng ra thở.

Trời thực sự rất lạnh, Vân Sơ cũng cảm thấy tay cóng tới đau, liền chẳng cầm cương nữa, cho hai tay vào ống tay áo.

Xem ra phải làm cái găng tay mới được ...

Công trường ở cổng phường vẫn có người làm việc, bên cạnh đột một đống lửa, Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh cùng tám công tượng đã làm một lúc rồi.

Nhìn bọn họ dùng đôi tay lạnh tới tím ngắt tinh tế điêu khác, Vân Sơ đi tới:" Con người không phải gia súc, muốn kiếm tiền cũng không thể làm thế này, về đi, sáng lạnh lắm."

Trương Đĩnh bỏ dùi đục xuống, cười hì hà hơ hai tay trước lửa, đợi ấm rồi xoa nhanh vào nhau:" Lang quân đo tới Quốc tử giám học ạ?"

"Ừ, đi muộn là bị bác sĩ đánh vào lòng bàn tay."

"Ồ, trong quốc tử giám đều là lang quân đọc sách mà, sao lại còn đánh đòn."

"Hôm qua ta vừa bị đánh năm cái đấy."

"Lang quân không chăm chỉ học ạ?"

"Không phải, lúc xếp hàng thấy lâu quá, bực mình tóm cổ đám phía trước ném đi ấy mà."

Cả đám công tượng cười rộ lên.

Khuyến cáo đám người này làm ít thôi, nghỉ nhiều vào là hành vi không thức thời, chẳng được người ta cảm kích, còn bị người ta ghét.

Vân Sơ thời khắc ấy đã hạ quyết tâm, không dùng họ đến chết thì có lỗi với họ quá.

Bình Luận (0)
Comment