Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 139 - Q1 - Chương 139: Phúc Đi Cùng Với Họa. (1)

Q1 - Chương 139: Phúc đi cùng với họa. (1) Q1 - Chương 139: Phúc đi cùng với họa. (1)

Khi chân trời xuất hiện hửng đông, phường chính Lưu Nghĩa mở cổng phường, ông ta không tiếp tục thương thảo chuyện chiêu mộ phụ nhân trong phường làm cơm cho học tử nữa, đại khái là thấy chuyện này không có khả năng.

Chỉ đành khom lưng tiễn lý trưởng tới Quốc tử giám học.

Đường phố Trường An lúc này đã đầy những người lạnh tới rụt đầu lại như rùa.

Những người dạy sớm ở Trường An chỉ có hai loại, một là người làm công, tay ngừng miệng đói, loại khác là quan viên phải dậy sớm để lên triều.

Hai loại người này đi theo hai con đường phân chia rõ ràng, người làm công không tới chợ Đông thì chợ Tây. Còn người làm quan thì chỉ có một phương hướng --- Hoàng thành.

Tận cùng Chu Tước đại nhai là hoàng thành, thêm vào hướng về phía bắc, mặt trời từ phương đông chiếu tới, trước tiên sẽ chiếu sáng hoàng thành. Đáng tiếc nóc hoàng thành trải ngói đen, mặt trời chiếu vào chẳng phản quang, ngược lại càng khiến hoàng thành thêm âm u, thêm vào sáng sớm còn có sương mù, trông xa xa cứ như phòng ngủ của cái thế đại ma vương.

Lý Trị cũng xứng gọi là cái thế đại ma vương lắm, vì khi Vân Sơ đi qua hoàng thành rẽ vào Quốc tử giám, nhìn thấy thông cáo do triều đình dán, có không ít người tụ tập xem, bàn tán rôm rả, hẳn là có chuyện lớn rồi, vì thế y cũng tới xem sao.

Lương Kiến Phương đại tướng quân trên đường ban sư về triều, tình cờ gặp biên dân Đại Đường gặp nạn, bọn họ khóc lóc kể với đại tướng quân, họ bị người Đột Quyết ức hiếp, còn cướp đi vợ con họ.

Đại tướng quân cuồng nộ dùng ngón tay to như dùi trống vẽ một vòng lên bản đồ, thế là đại quân do ông chỉ huy từ bốn phương tám hướng kéo tới vòng tròn đó.

Sau đó nữa thì đại tướng quân cứu 683 biên dân Đại Đường.

Vân Sơ vẫn còn nhớ chuyện này, trên văn thư triều đình rõ ràng ghi là chỉ có 76 biên dân bị người Đột Quyết bắt đi. Không biết hơn 600 người dư ra kia ở đâu ra, dù sao thì đại tướng quân dâng tấu lên nhất định có cách giải thích hợp lý.

Vân Sơ không biết cái bản đồ Đại Đường mà đại tướng quân dùng ngón tay vạch qua có tỉ lệ bao nhiêu, dựa theo hiểu biết của y về bản đồ quân Đường, cộng kích cỡ ngón tay của ông ta, trong chu vi 300 dặm trên thảo nguyên, đoán chừng không có ai sống nữa.

Trên thông cáo của triều đình không đề cập tới kết cục của người Đột Quyết, chỉ nói số lượng người Đường được cứu về. Làm thế là chăm sóc hoàng đế lắm rồi đấy, dù sao một vị hoàng đế giết chóc quá nhiều không phải là chuyện tốt.

Mọi người đều hiểu mọi người đều sẵn lòng che giấu cho hoàng đế.

Về phần kẻ giết người.

Chỉ có thể là Lương Kiến Phương.

Vì thế phương án trừng phạt Lương Kiến Phương cũng được công bố ra.

"Cung Nguyệt Đạo hành quân Đại tổng quản Lương Kiến Phương hành sự thiếu chu toàn, khiến binh mã ba quân châu hao tổn quá nửa, hai thành trì gặp nạn, tội không thể tha. Nhưng, diệt Xử Nguyệt Bộ có công với xã tắc, Lương Kiến Phương phạt bổng lộc ba năm, phạt 500 cân đồng, đọc sách hối lối nửa năm."

Xem thế là Vân Sơ hiểu rồi, nay trên triều đường, phe quân đội do Lý Tích, Trình Giảo Kim, Úy Trì Cung cầm đầu chưa đấu nổi với đám người do Trường Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương cầm đầu.

Lương Kiến Phương phạm sai lầm, hoàng đế có thể chửi mắng ông ta trên kim điện, dù có bị hoàng đế lôi vào nhà xí vả miệng, vả xong ông ta vẫn thấy hoàng đế bảo vệ mình, sau này một lòng trung thành làm việc vì hoàng đế.

Giờ ý chỉ dán ở đại môn hoàng cung, cho phu phen tẩu tốt xem thoải mái, tùy tiện bình luận, với một đại tướng quân mà nói, đây là chuyện đại sỉ nhục.

Người thông minh đều nhìn ra, triều đình đang giết gà dọa khỉ thôi.

Thân là một người từng tiếp xúc với Lương Kiến Phương, Vân Sơ thấy đau lòng thay lão già tàn bạo này, đám Trường Tôn Vô Kỵ đối xử với ông ta đúng là không có chút tình nghĩa nào.

Tính ông ta nóng như thế, lại chịu ấm ức lớn, con mẹ nó còn phải đọc sách, không biết nửa năm tiếp theo ông ta sống thế nào đây.

Vừa dẫn con ngựa mận chín vào Quốc tử giám, Vân Sơ mẫn cảm nhận ra, bầu không khí bên trong rất ngột ngạt.

Ngột ngạt tới mức đám học tử thích kẹp sách vào nách làm dáng cũng không muốn ngâm thơ đọc văn nữa, cúi thấp đầu đi thật nhanh, như có chuyện gấp phải giải quyết.

Giám sinh tuổi càng cao càng thấp thỏm.

Cho con ngựa mận chín vào một chuồng ngựa riêng trong Quốc tử giám, bảo mã phu chuẩn bị thức ăn ngon nhất cho nó, còn dặn đi dặn lại phải cho nó uống nước ấm, mã phu vâng dạ nghe theo.

Đương nhiên Vân Sơ phải trả 10 tiền, mỗi tháng là 300 tiền, đắt hơn nhiều phòng phường Tấn Xương cho đám học tử thuê.

Không kiếm chuồng riêng cho nó không được, nó rất khó tính, dù là thứ nó ăn thừa, con ngựa khác ăn sẽ bị nó vừa cắn vừa đá. Còn vô cùng bá đạo không cho những con ngựa khác tới gần, từ khi mông bị trọng thương, nó luốn thấy người ta có ý đồ với cái mông của nó.

Nếu mỗi ngày nó đá chết một con ngựa, không cần biết là ngựa gì, cũng là gánh nặng kinh tế lớn của Vân Sơ.

Vừa đi vào phòng học, còn chưa bỏ ba lô xuống, Địch Nhân Kiệt đã cười hì hì sán tới:" Ngươi nổi tiếng rồi đấy."

Nhìn thấy tên này Vân Sơ nhớ lại mệt mỏi hôm qua của mình, vẫn thản nhiên đáp:" Tất nhiên rồi, loại văn chương như Lậu Thất Minh truyền tụng vài nghìn năm không thành vấn đề."

Địch Nhân Kiệt cố nén cảm giác muốn nôn xuống:" Cơm nước ở nhà ngươi được đám học tử xưng tụng là đệ nhất Trường An."

Vân Sơ gật đầu:" Quá bình thường, nếu không ngon thì ta đã chẳng thu của người ta một quan, nói đúng ra thì ta chỉ thu tiền cơm, còn nhà là tặng miễn phí."

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Vốn là chuyện tốt, nhưng thời điểm ngươi nổi tiếng không đúng, khiến chuyện tốt rất có thể là chuyện xấu."

Vân Sơ cười:" Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa, Lão Tử đã nói rất rõ ràng rồi, không có gì to tát."

Địch Nhân Kiệt gật gù, chắp tay một cái:" Được, hi vọng ngươi giữ được tinh thần này, đừng trách ta không nói trước."

Nói xong rời đi, để lại Vân Sơ ngồi đó nhíu mày chưa rõ, một bài thơ có thể gây ra chuyện gì xấu chứ?

Bình Luận (0)
Comment