Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 140 - Q1 - Chương 140: Phúc Đi Cùng Với Họa. (2)

Q1 - Chương 140: Phúc đi cùng với họa. (2) Q1 - Chương 140: Phúc đi cùng với họa. (2)

Văn nhân xưa luôn thích nhìn thơ thấu lòng, bài Lậu Thất Minh mang vẻ thanh cao đạm bạc, là thứ Vân Sơ chứng minh cho Địch Nhân Kiệt thấy, tâm cảnh khi đó của mình rất tốt, không hề có thấp thỏm lo âu của kẻ giết người, giờ gây ra xôn xao lớn ở Quốc tử giám.

Toàn văn chỉ mấy chục chữ, rất dễ đọc thuộc, khiến cho đám học tử khi vào phòng học đều len lén nhìn Vân Sơ.

Đương nhiên còn có rất nhiều người đứng ở cửa, bám vào cửa sổ nhìn, người sùng bái không nhiều, nhìn thấy xong ánh mắt tỏ ra căm ghét còn nhiều hơn, không biết tâm thái của những kẻ đó thế nào.

Hôm nay là ngày đại triều hội, Lý Nghĩa Phù không tới dạy học, thay vào đó là một lão già râu bạc.

Ông ta đi vào lớp, không ngồi xuống bồ đoàn, mà tới trước mặt Vân Sơ, nhìn gương mặt tuấn tú trẻ quá mức đó hồi lâu, ghét bỏ nói:" Áo gấm xa hoa, ngựa quý xe thơm, đâu ra lậu thất? Chẳng qua là ý vào một chút nhanh trí, làm bộ làm tịch, lòe mắt thiên hạ thôi."

Phòng học tức thì vang lên tiếng ồ nhỏ, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía hai người bọn họ, đại đa số là mang tâm lý xem trò vui, cũng có vài người hơi cau mày, tựa hồ cảm thấy một vị tiên sinh đi nói học sinh như thế là quá lời.

Vân Sơ thoáng bất ngờ rồi gật gù:" Tiên sinh nói phải lắm, liệu Vân Sơ có thể xin tiên sinh cũng cố làm ra vẻ thâm trầm, làm một bài thơ cho đệ tử mở mắt, thuận tiện nhớ kỹ thâm ý của câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên đi."

"Vô lễ!" Lão già nổi giận, đừng nhìn thấy vừa rồi ông ta bộ dạng mắt mờ chân chậm, tựa hồ sắp lăn ra chết bất kỳ lúc nào, nhưng tiếng vô lễ này quát rất có uy:

Trong phòng học cũng im ắng hẳn, không ai ngờ Vân Sơ dám đáp trả, ai nấy nín thở đợi xem chuyện tiếp theo.

Vân Sơ đưa tay ra, giọng nhạt nhẽo:" Đánh đi, đừng kiếm cái cớ khiến bản thân tiên sinh cũng đỏ mặt nữa, đánh luôn đi, đánh xong còn lên lớp, các đồng song đang đợi kia kìa."

"Cuồng vọng!"

"Cuồng vọng à? Dù là cuồng vọng cũng chỉ có thể đánh tay, tối đa là mười cái, nhanh lên."

"Thằng nhãi!" Lão già râu tóc dựng cả lên, điên tiết lắm rồi:

Thế nhưng Vân Sơ không đốp chát với ông ta nữa, mà thi lễ:" Đệ tử biết tiên sinh cố tình chọc giận mình, muốn đệ tử hết lần này tới lần khác chống đối tiên sinh, như thế phạm vào quy định quá tam ba bận của Quốc tử giám. Tiên sinh sẽ có cớ đuổi đệ tử ra khỏi Quốc tử giám, tước đoạt học tịch."

"Cho nên đệ tử không mắc bẫy đâu, hơn nữa chuyện hôm nay đệ tử nhớ rồi, đợi ngày sau đệ tử bay cao, nhục hôm nay sẽ báo đáp gấp trăm lần."

"Cho nên tiên sinh, đệ tử vừa rồi vô lễ, xin tiên sinh lượng thứ."

Lão già quả nhiên không nổi giận nữa, nhìn chằm chằm Vân Sơ:" Ngươi muốn thế nào?"

Vân Sơ khẽ thở dài:" Tiên sinh đã già rồi, đừng hơi chút làm khó người trẻ, già thì phải có khí độ của người già, khen học sinh mình một tiếng, không phải là hay sao? Như thế tiên sinh vẻ vang, học sinh cũng vui vẻ, hai bên đều tốt. Sao cứ muốn làm chuyện đợi ngày sau đệ tử thành đạt, trút giận lên con cháu thế?"

Lão già mặt tối thui:" Ngươi mà xứng à?"

Vân Sơ mỉm cười:" Tiên sinh khả năng là còn chưa hiểu học sinh, học sinh thủa nhỏ ở quân tịch, 12 tuổi làm cửu phẩm chưởng cố nha môn Quy Tư, 13 tuổi theo đại quân tử thủ Quy Tư. Trận chiến đó, hẳn tiên sinh cũng nghe rồi, nha môn Quy Tư huyết chiến sáu ngày, đợi đại quân tới nơi bao vây tặc khấu Đột Quyết thì đã là ngày thứ bảy."

"Tuy nha môn chỉ còn lại ba người, nhưng khi hiệu lệnh của quân trướng truyền tới, ba người bọn học sinh vẫn rời thành nghênh chiến."

"Học sinh mở một con đường máu từ thiên quân vạn mã mới sống sót, mới có được một hạn ngạch cầu học ở Quốc Tử Giám, còn hai vị đồng liêu, một huyết chiến tới chết, một gần như bị chiến mã dẫm nát."

Nói tới đó giọng của y thay đổi, lớn hơn đanh thép hơn: "Danh ngạch này của mỗ là do huyết chiến mà có, tới nay còn là quan tòng bát phẩm, ngươi cho rằng ngươi, một lão nhỏ vùi đầu vào sách vở, mở cái mồm ra dùng chút kế nhỏ mà tước đoạt được vinh diệu của mỗ à?"

"Mỗ sẽ trở về ghi lại tên của ngươi, tra rõ tổ tông mười tám đời của ngươi, dựa vào danh sách đó mà trút giận."

"Ngươi là một Nho giả, làm việc lại hiểm ác như thế, đúng là nỗi sỉ nhục của Quốc tử giám, nếu như ngươi không có cái danh tiên sinh của ta, một bác sĩ tòng thất phẩm như ngươi, ta sẽ không bỏ qua đâu."

"Bây giờ thì về dạy học cho tử tế, dạy sai một chữ, đừng trách ta đi tìm tế tửu, tố cáo ngươi tội làm hỏng con cái nhà người ta."

Lão già cả đời dạy học, chưa từng gặp chuyện như thế, giận tới râu tóc run rẩy, không nói được một chữ nào.

Đám học sinh thì hoàn toàn khiếp hãi, đồng thời có người nhìn Vân Sơ kính phục.

Thấy xung quanh vô số học sinh nhìn mình, nhất thời không thể xuống thang, phất ống tay áo rống:" Ta không dạy được ngươi, Lý Nghĩa Phù chức lớn, để hắn dạy."

Nói xong vội vã bỏ đi.

Lão già đi rồi, lớp học im phăng phắc tới rơi một cái kim cũng nghe rõ ràng, thậm chí không dám nhìn Vân Sơ nữa, quay sang bàn tán với nhau.

Địch Nhân Kiệt bị phản ứng dữ dội của Vân Sơ làm sững sờ, tới lúc này mới hoàn hồn chạy sang kéo ống tay áo y:" Ngươi không nhịn một chút được à? Lão tặc đó giỏi làm hỏng thanh danh của người khác."

"Ngươi thấy Lậu Thất Minh có hay không?"

"Hay!"

Vân Sơ đùng đùng nổi giận:" Lão tử khó lắm mới viết ra được một thiên văn chương có thể truyền cho hậu thế, lão già đó lại tới hất nước bẩn, ai mà chịu được."

Địch Nhân Kiệt cau mày:" Nghe học trưởng của thái học nói, lão già này rất khó dây, giờ dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế, có chút không phù hợp. Sáng sớm nay ta nghe nói, quốc tử giám chúng ta bị thương sáu người, trong đó còn có một người là bác sĩ. Ngươi biết họ làm sao lại bị thương không?"

"Không, ta nghe ngươi nói mới biết chuyện này."

Một vị nhân huynh ở bên nghe trộm rất lâu thò đầu sang, che miệng nói:" Nghe nói là bị người ta khiêng từ Nhạn Môn hầu phủ ra."

Vân Sơ ngớ người, không hiểu liên quan trong chuyện này:" Nhạn Môn hầu không phải bị bệ hạ cấm túc ở nhà đọc sách à? Ta đi qua hoàng thành có xem công báo mà."

Bình Luận (0)
Comment