Hành động vừa rồi của Vân Sơ có người sợ, có người khó chịu, cũng có không ít người tán thưởng, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, ít nhiều mang tâm thái phản nghịch.
Thấy bên này công khai thảo luận như thế, bốn năm người ngứa ngáy chạy sang, đều là người từng tới phường Tấn Xương xem phòng.
Một vị nhân huynh mặt dài như ngựa, xương xẩu giống như dáng người, gò má gầy hóp lại, mũi dài môi mỏng, có vẻ biết nhiều hơn người khác lên tiếng:" Nghe Nhị cữu của ta nói, Nhạn Môn hầu lần này về kinh, chẳng những không được phong thưởng, mà còn bị rất nhiều người chỉ trích. Trong đó một điều quan trọng nhất là, vì sai lầm của ông ấy khiến cho thành Quy Tư mà Vân huynh cố thủ bị hủy, mấy chiết trùng phủ hao binh tổn tướng.
"Nên người ta mới không bỏ qua cho ông ta, đem trừng phạt của bệ hạ viết lên công báo ... Nghe nói còn tiếp tục sỉ nhục, là tìm bác sĩ của Quốc tử giám tới dạy ông ấy. Mọi người nghĩ đi, ông ấy chịu nổi sao?"
"Ông ấy mà thích đọc sách thì đọc lâu rồi, cần tới sau 50 tuổi mới đọc sách à?"
"Bác sĩ bị đánh, sau đó không ai muốn dạy học ông ấy nữa, chỉ đành tìm từ trong đám giám sinh Quốc tử giám, kết quả ... Giám sinh cũng bị đánh trọng thương, phái thêm người nữa, lại bị đánh. Nghe nói thái học sinh cũng bị đánh hai người."
"Các vị ca ca, mọi người nghĩ xem, tiếp theo liệu có phải là sẽ phái người của Tứ môn học chúng ta đi nạp mạng không?"
Vị nhân huynh rõ ràng là con cháu quan lại này nói một tràng dài, sau đó nhìn Vân Sơ với ánh mắt thương hại, hàm ý rõ ràng, là ngươi đấy.
Một vị nhân huynh khác mặt tròn tròn phúc hậu xoa cằm: "Người của Tứ môn học dù có đi nộp mạng thì cũng là học trưởng lớp cao, chưa tới lượt đám vừa vào học chúng ta chứ?"
Địch Nhất Kiệt cũng nhìn Vân Sơ:" Không phải nói chứ, ngươi đúng là nhân tuyển tốt nhất, chưa nói từng là bộ tướng của Nhạn Môn hầu, vừa vặn viết ra danh tác. Thân phận và tài học đủ cả."
"Vừa rồi lão tặc rất có khả năng chọc giận ngươi, để ngươi phạm sai lầm, như thế mới có thể thuận thế đưa ngươi tới phủ Nhận Môn hầu nạp mạng."
Vân Sơ nghe mà lòng lạnh toát, chuyện rất có khả năng sẽ diễn ra như thế.
Lão tặc Râu Trắng dạy học cả đời chắc không tới mức ngay cả tài học của học sinh cũng ghen tỵ mà thốt ra câu mất thân phận kia, vừa rồi Vân Sơ giận cũng là giận ở điểm này. Bây giờ nhớ lại, lão già khốn kiếp hẳn là tới sinh sự, sau đó kiếm cớ đưa y tới chỗ lão tặc Lương Kiến Phương chịu chết.
Lương Kiến Phương là cái thứ gì, trong Quốc tử giám làm sao có ai hiểu hơn Vân Sơ được.
Dù sao y từng đứng gác cho thứ cuồng sát nóng tính đó, đích thân nhìn ông ta nem 200 người sống sờ sờ vào lửa thiêu cháy, mục đích là để trợ hứng khi uống rượu với Bì Túc khả hãn.
Vân Sơ biết rất rõ, lão tặc không đạt được mục đích ở Tây Vực, trở về lại chịu bao nhiêu sỉ nhục, lúc này khác nào cái Hỏa Diệm Sơn hình người, ai tới đó là người đấy ăn đòn là cái chắc.
Mặc dù Vân Sơ không được chứng kiến cảnh lão tặc dùng mười tám món vũ khí giết chết Chu Tà Cô Chú, nhưng nghe bào trạch trong quân nói, khi ông ta xách đầu Chu Tà Cô Chú từ trong quân trướng đi ra, cái quân trướng đó be bét máu thịt ...
Đùa à, đi dạy thứ cuồng sát bị trầm cảm cao độ đó đọc sách sao?
Đó là chuyện cho người làm sao?
Lương Kiến Phương đánh đám bác sĩ, giám sinh, thái học sinh đó trọng thương chứ không bằm vằm người ta đã là nương tay rồi đấy.
Vân Sơ thấy mình là trù sư giỏi, nấu trâu cừu dê, gà ngan ngỗng còn được, một con sói hay một con báo chăng nữa thì y cũng có thể nấu thành món nuốt được.
Chứ giờ người ta ném cho y một con khủng long ăn thịt.
Thứ sinh vật cổ xưa này tàn bạo, giết chóc thành thói, không có não, không nói lý được, không nghe khuyến cáo, dù ngươi không phải thức ăn của nó, nó cũng thích xé xác ngươi chơi.
Nghĩ tới đó mặt Vân Sơ co giật, ai ngờ một bài thơ đưa tới phiền phức thế này.
Địch Nhân Kiệt lấy dũng khí nói:" Hay là ta đi cũng ngươi, dù Nhạn Môn hầu có giận tới đâu hẳn cũng biết chúng ta thân bất do kỷ, ông ấy là lão thần rồi, sẽ không làm khó chúng ta."
Vân Sơ nhìn Địch Nhân Kiệt, trong mắt y, tên này tự động biến thành một con cừu trắng muốt, y còn nhìn thấy con cừu đứng bên mép nước giảng đạo lý cho cá sấu ... Rồi sau đó ...
Trước mặt lão tặc, luận tới vũ lực, y có lẽ là một con bọ ngựa, còn Địch Nhân Kiệt chỉ là một con giòi.
Đinh Đại Hữu có lẽ sẽ kháng cự được vài chiêu, có điều cuối cùng thì vẫn cứ thành thịt băm mà thôi.
"Không cần, nói không chừng chúng ta đoán sai thì sao?" Vân Sơ nặn ra một nụ cười gượng gạo:
Địch Nhân Kiệt rõ ràng là thở phào, vừa rồi hắn cố kìm nén sợ hãi biểu đạt tình đồng môn, thế là trọn tình trọn nghĩa, giờ bảo hắn biểu đạt lần nữa, hắn thấy mình không còn cái gan đó nữa rồi.
Quả nhiên một lúc sau có người tới gọi Vân Sơ, nói với y chủ bạ Tạ tìm, không ít người nhìn y với ánh mắt nhìn kẻ sắp lên đoạn đầu đài.
Vân Sơ đứng dậy rời chỗ, thất bại thì phải thừa nhận, đồng thời sẵn sàng đón nhận trách nhiệm của thất bại, đồng thời trị thương, rồi chuẩn bị ngày phất cờ quay lại.
Vân Sơ biết dù có cộng thêm một đoạn ký ức khác thì không có nghĩa là mình có thể đánh đâu thắng đó, y chỉ tiếc là thất bại tới quá nhanh.
Thất bại này cũng là do thiếu hụt tin tức gây ra, nếu như y sớm biết được chuyện những người khác bị đánh trước khi lão tặc Râu Trắng hãm hại, y có thể tránh được tai họa này.
Đương nhiên đó cũng là do y không có thời gian gây dựng lên mối quan hệ với đám đồng song, khiến cho tin tức của y bế tắc. Đồng thời cũng làm đám đồng song biết tin nhưng không chịu giúp y, chỉ bàng quan.
Chủ bạ của Quốc tử giám là một người tên Tả Khâu Hàn, quan tòng lục phẩm, chưởng quản học tịch, thành tích của học sinh Quốc tử giám, mặt mày đường hoàng, giống một người tốt.
Ít nhất ông ta khi an bài việc cho Vân Sơ, thấy y còn nhỏ, sinh lòng thương xót, ngập ngừng mãi.
"Bước vào phủ Nhạn Môn hầu là hoàn thành nhiệm vụ rồi, đừng hiếu thắng."
Biết rõ đối phương đang biểu diễn, Vân Sơ vẫn cung kính thi lễ, ít nhất hành vi của ngươi phải xứng với màn biểu diễn của đối phương.
Như thế người ta mới càng ra sức biểu diễn, khiến ngươi thu được thêm nhiều ấm áp nhân gian.