Từ chỗ chủ bạ đi ra, Vân Sơ nhìn thấy tên bác sĩ già họ Lục kia đang đi qua đi lại trong sân, có thể nhìn ra, ông ta cũng muốn biểu diễn với Vân Sơ, Vân Sơ không cho ông ta cơ hội, chẳng thi lễ chẳng nghe ông ta nói nhảm, ngẩng cao đầu mà đi.
Cảnh này lọt vào mắt Tả Khâu Hàn, ông ta rời phòng, chắp tay với Lục bác sĩ:" Lục lão, y đã ghi hận trong lòng, nói nhiều vô ích."
Lục bác sĩ thở dài:" Chuyện đã tới mức này đành vậy, đành vậy."
"Tiểu tử này tính cách tàn bạo, sau này phải đề phòng y, tránh xảy ra chuyện hối hận không kịp. Có điều ngài thực sự cho rằng y có thể tiêu trừ lửa giận của Nhạn Môn hầu sao?"
Lục bác sĩ lắc đầu:" Lời này không phải do lão phu nói, mà là do Lý Nghĩa Phù nói, hắn không muốn nói với thằng tiểu tử ấy, lão phu chỉ đành dùng chút thủ đoạn."
Tả Khâu Hàn cười như mếu:" Nhạn Môn hầu lần này lấy người của Quốc tử giám ta ra trút hận, chúng ta đúng là gặp tai bay vạ gió."
"Vốn còn định chết già ở Quốc tử giám, xem ra lão phu phải rời đi rồi." Lục bác sĩ nói xong chắp tay bước đi:
Vì chuẩn bị cho việc ngày mai tới phủ Nhạn Môn hầu dạy Lương Kiến Phương đọc sách, Tả chủ bạ cho Vân Sơ hôm nay có thể rời Quốc tử giám sớm để chuẩn bị.
Ít nhất phải mặc giáp trụ lên, nếu không thì hoàn toàn là chán sống rồi.
Hẹn đám Địch Nhân Kiệt tới Tết Nguyên Tiêu tiếp tục thử món ăn, sau Nguyên Tiêu sẽ chuyển vào phường Tấn Xương ở, Vân Sơ liền dẫn con ngựa mận chín rời Quốc tử giám.
Nghĩ tới Thôi thị bây giờ chắc là ở chỗ Dịch đình cung, nhất thời lòng phiền loạn chẳng muốn làm gì, y cũng muốn tới cái chợ người đó xem sao.
Dịch đình cung là một bộ phận của quần thể kiến trúc thuộc Thái cực cung, nơi này người bình thường không vào được. Có điều hoàng gia rất chu đáo, lo người mua bán nhân khẩu không vào được, cho nên xây dựng một cái chợ người ở phường Tu Đức, cách Dịch đình cung một bức tường. Mua người ở đây xong có thể đưa đi từ cổng phường, rất thuận tiện.
Cưỡi ngựa tới phường Tu Đức một cái, Vân Sơ liền muốn xoay người đi ngay, vì phóng mắt nhìn tới chỉ thấy một cái quảng trường rộng không kém gì chợ Đông chợ Tây, trong đó dựng những cái đài thấp, đứng trên là những người trang phục rách rưới, chân tay bị xích vào nhau cho người dưới chỉ trỏ bình luận ... Đều thế, nhìn đâu cũng cảnh đó, nơi này khắp nơi toàn buôn bán người, ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Vân Sơ thở hắt ra một hơi, sống ở đây cũng phải chấp nhận mấy chuyện này, rốt cuộc vẫn cắn răng đi vào, vì cái mặt y dài như mặt lừa, nên không có kẻ mù mắt nào muốn sán tới.
Chỉ thì thầm với nhau, đoán y là tiểu lang quân nhà ai đó bị ấm ức, tới mua người về trút giận.
Nhìn mãi, Vân Sơ cũng dần dần thu lại khuôn mặt khó ưa, dù sao người bán ở đây quá đa dạng.
Lấy một miếng cam thảo cho vào mồm, nhai chầm chậm, thuận tiện xem Côn Lôn nô xếp thành hàng dài.
Xem từ đầu tới đuôi liền mất đi hứng thú, vì Côn Lôn nô bán ở nơi này căn bản không phải là thuần chủng, rất nhiều là người Thiên Trúc cải trang, vì họ không đủ đen, mà là màu nâu sậm. Chẳng qua là phơi nắng lâu mới đen, người Đường chưa từng thấy, mới coi đây là Côn Lôn nô chính tông.
Vân Sơ nhìn thấy một tên công tử ca buộc xích sắt lên cổ Côn Lôn nô, chuẩn bị kéo đi thì tới gần chắp tay:" A, huynh đài, vì sao lại mua người đen thế này?"
Tên Công tử ca thấy Vân Sơ mặc thanh sam, dẫn theo con ngựa quý, khách khí đáp:" Huynh trưởng có điều không biết, hôm qua tiểu đệ đấu chó với người ta, đại tướng quân của tiểu đệ bị cắn chết. Hôm nay tới chợ người, mua một Côn Lôn nô về, chẳng làm gì khác, chỉ để dọa chó của đối phương, để chó của tiểu đệ có thể thừa cơ."
Vân Sơ không hiểu:" Huynh trưởng dùng Côn Lôn nô dọa chó đối phương, chẳng phải cũng dọa luôn chó của mình à?"
Công tử ca nghe Vân Sơ nói thế thì cười phá lên:" Huynh trưởng chắc còn chưa biết yếu quyết của đấu cho rồi, tiểu đệ chỉ cần buộc Côn Lôn nô với chó của mình ở cùng nhau, cho ăn cùng, ngủ cùng. Khi tới đấu trường, hắn đột nhiên xuất hiện, chó của tiểu đệ tất nhiên không sợ, chó của đối phương đột nhiên thấy một đống đen thùi lùi thế này, há chẳng phải là sợ vỡ mật?"
Vân Sơ chắp tay:" Huynh trưởng đúng là cao kiến."
Mặc niệm cho cuộc sống bi thảm của Côn Lôn nô kia chốc lát, Vân Sơ tiếp tục đi vào trong.
Bên ngoài là bán nam nhân, càng đi vào sâu bên trong thì điều kiện càng tốt, chỉ là nữ tử cắm biển giá trên đầu ngày một nhiều. Bọn họ không phải tự mình tới bán, mà thường có một nam nử hoặc một lão phụ đứng bên, có lúc là đám tráng hán vai u thịt bắp.
Vân Sơ nghe ngóng một lúc mới biết đây là khu tự bán mình, nam nhân bán lão bà này, phụ thân bán khuê nữ này, huynh trưởng bán muội tử này, còn có bà bà bán tức phụ này. Có điều tuổi toàn trên 15.
Muốn bán trẻ con, trước tiên là phải mời quan gia xem đã.
Vân Sơ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong tới quá thể đáng, y rất mong đợi lúc này đột nhiên có mây đen bao phủ, giáng xuống từng tia chớp, đánh chết hết tất cả người ở đây. Tốt nhất là đừng để lại ai cả, dù là người bán hay người bị bán.
Vân Sơ không dám ở lại đây lâu, sợ ông trời chướng mắt đột nhiên giáng sấm sét xuống ngộ thương mình. Y vội vàng chạy về phía chỗ dựng đài hoa lệ, bên đó trông có vẻ cao cấp, lại còn có tiếng nhạc truyền ra, xem ra hẳn là có mỹ nữ đang diễn tấu.
Cưỡi trên con ngựa mận chín, cảm giác cao hơn người một bậc, mà con ngựa này thì lại thích náo nhiệt, không ngừng phì mũi, phun cho người ta mặt đầy nước dãi nước mũi.
Người đi đường nổi giận, đột nhiên phát hiện mình bị phun đáng đời, vì riêng thớt ngựa này đủ mua mấy trăm nô lệ.
Loại ngựa này không dám đụng vào, không dám sờ vào, có làm sao bồi thường người ta là chuyện nhỏ, có khi còn chết người.
Nếu đem so con ngựa mận chín này với xe hơi đời sau, có thể tính Vân Sơ đang lái chiếc Rolls-Royce đời mới nhất, đụng vào xước tí sơn là đền chết mẹ luôn.
Vân Sơ có thể thoát ra được vòng vây chính là nhờ công chiếc xe đắt tiền à nhờ con ngựa mận chín.
Con ngựa chen đám đông, chiếm được vị trí tốt nhất, nhìn mỹ nhân nhảy múa bên trên.
Đang nhảy trên đài cao là một nữ tử sắc nước hương trời, thời tiết lạnh mà y phục của nàng lại hết sức mỏng manh, toàn thân hồng y sa mỏng lấp ló gò ngực vươn cao, đôi cánh tay và cặp đùi trắng muốt như ngó sen. Người đã đẹp lại phối hợp đủ mọi tư thế biểu diễn gợi cảm, dáng vẻ thướt tha yểu điệu khiến xung quanh xem tới chảy nước dãi.
(*) Mỉa mai là cái chợ người này đặt ở phường Tu Đức - Tu dưỡng đạo đức.
(*) Côn Lôn Nô: Ý chỉ người quanh vùng Indonesia, thực ra thời đó thì cứ da đen là họ gọi vậy hết.