Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 143 - Q1 - Chương 143: Lão Tử Sợ Gì Ai.

Q1 - Chương 143: Lão tử sợ gì ai. Q1 - Chương 143: Lão tử sợ gì ai.

Nếu nói ở Trường An này có một loại người, làm một loại nghề nhiều nhất, gần như ở đâu cũng thấy, lúc nào cũng dễ dàng thấy được họ đứng bên đường, đợi người gọi, đó chính là bang nhàn.

Một kẻ giống bang nhàn đang đánh giá giá trị con ngựa mận chín, sau đó thân thiết tới bên cạnh Vân Sơ:" Lang quân, Tân La tỳ ở nơi này có gì để xem đâu ạ, người xinh đẹp hơn còn ở đằng sau kia, còn có thể trực tiếp sờ. Có vài Tân La tỳ nghe nói là kiếm từ hoàng thành ra, non lắm, bóp một cái là chảy ra nước."

Vân Sơ khinh bỉ:" Cái loại người như ngươi cũng có thể sờ, những Tân La tỳ đó đẹp tới mấy cũng bị ngươi sờ thành chai rồi. Xéo đi, đừng chạm vào ngựa của lão tử, rụng một sơi lông, bán ngươi đi cũng không đền được đâu."

Tên bang nhàn lập tức biến ngay, không dám ở bên cạnh lang quân nóng tay thêm chút nào.

"Lang quân muốn mua Tân La tỳ sao?" Giọng của Thôi nương tử truyền tới từ phía sau:

Vân Sơ quay đầu lại phát hiện ra nàng đang đứng trên càng xe vẫy tay gọi mình.

Con ngựa mận chín nghe thấy tiếng của Thôi nương tử, nó không có thiện cảm gì với Tân La tỳ, thế là dùng cái đầu to tổ bố húc mấy tên sắc quỷ, lấy mông huých ngã vài tên. Xoay một vòng bỏ đi trong tiếng mắng chửi om xòm.

"Lang quân không nên tới nơi bẩn thỉu này, đau mắt đấy." Thôi nương tử không vui, nàng thấy người như lang quân không nên tới đây:

Vân Sơ giang tay ra:" Hôm nay ta tan học sớm, muốn tới đây tìm các ngươi."

"Cửu Phì, đi mau, đi mau, đây không phải là chỗ lang quân nên đến." Thôi nương tử không nghe Vân Sơ giải thích, chỉ thúc giục đánh xe Cửu Phì đi mau:

Khó khăn lắm mới chen lấn ra khỏi chợ người, Vân Sơ nhìn trước nhìn sau, không phát hiện ra có ai bám theo, hỏi:" Hôm nay không mua được à?"

Thôi nương tử cười:" Tất nhiên là mua được, quan gia còn chút thủ tục chưa làm xong, chiều hôm nay họ sẽ mang người tới nhà."

"Có điều thiếp thân chuẩn bị để chúng tới nhà tắm, tắm thật sạch sẽ, thay quần áo của nhà ta rồi mới cho vào nhà."

An bài của Thôi nương tử làm Vân Sơ rất hài lòng, trong nhà có một người như thế, đối với người Đường nửa vời như y là phúc.

Trên đường đi, Vân Sơ lại đem giao hẹn của mình với đám Địch Nhân Kiệt nói ra, Thôi nương tử thấy đủ thời gian. Tới lúc đó Vân gia hẳn có thể tổ chức được một cái nhà ăn lớn, cung cấp thức ăn cho đám học tử.

Còn về phần mai phải đi gặp Lương Kiến Phương, Vân Sơ không nói cho Thôi nương tử biết, nói cũng chẳng ích gì, thêm một người lo lắng.

Đi một vòng quanh chợ người, Vân Sơ có chút cảm ngộ, trên đời có nhiều người vận mệnh bi thảm như vậy, mình gặp chút xui xẻo là cái quái gì.

Mình tới Đại Đường là để xông pha thế giới này, nếu sợ thứ mãnh thú như Lương Kiến Phương, chẳng thà sớm ngày rời Trường An, tìm một nơi hẻo lánh, kiếm miếng đất làm tiểu địa chủ cho rồi.

Trở về nhà, Vân Sơ lấy thuẫn tròn và Đường đao treo trên tường, gài thuẫn vào tay trái, tay phải cầm đao. Mắt nhìn qua chỗ khuyết bên trên thuẫn tròn, lấy vai đỡ thuẫn, đao lộ ra nửa tấc trên mép thuẫn, thình lình xông tới, đao đâm ra như rắn độc, vòng tiền đồng cách đó hai trượng bị chia làm đôi.

Thủ hộ thuẫn di bộ sát này là chiêu Đinh Đại Hữu dạy cho Vân Sơ trong lúc rảnh rỗi trên đường từ Tây Vực về, nhìn thì tưởng như tiến một bước, thực tế là hai bước rưỡi, cực kỳ giống bước đệm trong cầu lông.

Đó là nguyên nhân vì sao vận động viên cầu lông cầm cái vợt, chỉ cần di chuyển một bước là bao quát được cả sân cầu lông rộn.

Theo lời Đinh Đại Hữu nói, chỉ cần trong một nhịp thở Vân Sơ có thể đột kích hai lần, có thể coi là mãnh tốt trong phủ binh rồi.

Vân Sơ mỗi ngày đều không ngừng luyện tâm, chỉ một chiêu duy nhất này y kiên trì luyện đi luyện lại ba tháng trời, chỉ có thể đâm một lần trong một nhịp thở.

Bản lĩnh con khỉ già dạy đều là thứ âm độc, ông ta không cao, sức không đủ, cánh tay không đủ dài, chân cũng không đủ dài. Điều kiện không thích hợp để giao phong mặt đối mặt.

Bởi thế bản lĩnh của ông ta là hạ độc, ám toán, đột kích, chạy trốn, về cơ bản là đống kỹ năng của lớp thích khách.

Giao phong chính diện, Vân Sơ không sợ ông ta, tệ lắm cũng có thể đánh tới đồng quy vu tận.

Nhưng nếu Con khỉ già muốn giết y, khả năng y còn chưa kịp nhìn thấy ông ta thì đã chết rồi.

Có lần Con khỉ già đi nhà xí không có giấy, Vân Sơ đưa cho ông ta, phát hiện trong vế đùi của ông ta có một con dao.

Đám lão tặc trong quân đội Đại Đường, nhất đám có hai chữ khai quốc trước tước vị, đều là mãnh tướng có thể lấy một địch trăm.

Nghe Đinh Đại Hữu kể, khi xử ra sự biến Huyền Vũ Môn, Úy Trì Cung một mình ngồi trên cầu, thêm vào một câu mã sóc, hai thanh Đường đao, mười hai thanh đoản mâu. Chắn thái tử lục soái hơn ba trăm người ở cầu đối diện, còn giết cho quân chẳng thành quân.

Vân Sơ luôn thấy lời của Đinh Đại Hữu có thành phần bốc phét rất lớn. Từ sau khi thấy Đinh Đại Hữu một mình xé nát bao nhiêu hòa thượng như vậy, Vân Sơ không coi đó là bốc phét nữa, chỉ coi hắn đang tô vẽ cho Úy Trì Cung thôi.

Vân Sơ biết Úy Trì Cung từ rất sớm, dù còn nhỏ hay sau khi trưởng thành, không ít lần dán tranh của Úy Trì Cung lên cửa.

Nghe nói bây giờ Úy Trì Cung thích tu đạo, suốt ngày ru rú trong nhà không đi đâu, con người trở nên rất ôn hòa. Lý Trị cũng tôn sùng Úy Trì cung hết mức, phàm là được đồ tốt liên quan tới tu đạo là không quên ban cho ông ta một phần.

Nghĩ cũng phải thôi, khai quốc công huân đóng cửa không ra ngoài mới là công huân tốt nhất. Đương nhiên những công huân đã chết trước thời khắc thắng lợi càng tốt hơn nữa.

Lương Kiến Phương là một lão tặc thật sự, rõ ràng đã già rồi, tính khí vẫn nóng như núi lửa.

Nghĩ tới đó, Vân Sơ đem khải giáp đã lấy ra đặt trở lại giá, mặc khải giáp vào, nói không chừng lão tặc càng hưng phấn, đánh càng điên ấy chứ.

Vân Sơ cũng treo luôn thiết thuẫn lên tường, nghe nói Lương lão tặc sở trường nhất là một đôi Lôi cổ úng kim chùy, thấy bảo là vũ khí mà Hán Phục Ba tướng quân Mã Viện để lại. Đôi chùy đó nặng tới 160 cân, mỗi cái đã nặng 80 cân.

Không như cái chùy Hà Viễn Sơn dùng ở đại chiến Quy Tư, còn chưa to bằng quả dưa to một chút.

Mãnh nam dùng chùy lớn là tất nhiên, Lương lão tặc mà không vung nổi đổi chùy 160 cân thì Vân Sơ khinh bỉ ông ta.

Dù sao bất kể lão tặc dùng chùy lớn cỡ nào, một chùy cũng đủ đập nát thuẫn này rồi, thuận tiện đập luôn Vân Sơ thành thịt nát cũng chẳng thành vấn đề ... Nên dùng thuẫn cũng không được.

Đạo võ công cũng giống như giải đề số học ấy, đánh không được là đánh không được, giải không được là giải không được, chẳng có con đường trung gian nào cho ngươi đi hết.

Tới thì tới đi, lão tử sợ gì ai.

Bình Luận (0)
Comment