Ngày mai phải đối phó với Lương lão tặc ra sao, Vân Sơ nghĩ rất lâu, cuối cùng khi trời sắp sáng, y quyết định bảo Thôi nương tử chuẩn bị cho mình bồn tắm lớn, y muốn dùng nước thơm tắm rửa.
Thôi nương tử không hiểu lang quân xưa nay tác phong mạnh mẽ, vì sao lại dùng nước thơm để tắm? Nàng không hỏi nhiều, liền cho rất nhiều cánh hoa khô và dầu hoa vào nước tắm.
Vân Sơ ngâm mình trong bồn tắm rất lâu mới thơm phưng phức đi ra.
Lại còn bảo Thôi nương tử bôi cho mình không ít dầu thơm, mặc vào áo trong bằng lụa, thêm vào lớp áo ngoài trắng như tuyết, không dùng áo choàng bằng lông cừu đen hay dùng ở Tây Vực, thay bằng áo choàng bằng lông hồ ly đỏ rực.
Buộc tóc bằng một dải lụa, chặt tới mức kéo khóe mắt xếch lên, dải lụa kia còn được Thôi nương tử khảm thêm ba viên lam bảo thạch.
Dùng bút vẽ mi tỉa lại thành đôi mắt đan phượng mới tương xứng, mặt không đủ trắng, lại dùng thêm ít phấn thơm. Cuối cùng cắn ít son môi, thế là một quý công tử môi hồng răng trắng, phong lưu tiêu sái xuất hiện trong gương đồng. Con mẹ nó giống Giả Bảo Ngọc còn hơn Giả Bảo Ngọc.
Bộ dạng này làm Thôi nương tử thích tới khe hở của xương luôn, vội vàng dùng một vòng vàng buộc tóc cố định tóc Vân Sơ, thêm một quả cầu nhung đỏ trên vòng vàng. Trong mắt nàng, lang quân thế này mới thực sự được gọi là mỹ nhân như ngọc.
Đừng thấy Đại Đường hiếu võ, đối với mỹ nam tử mắt ngọc mày ngài cũng chẳng có chút sức kháng cự nào. Cũng phải thôi, nhìn mãnh nam cơ ngực căng phồng, bụng mười mấy múi quen rồi, phải tìm mấy nam nhân giống Long Dương Quân đổi khẩu vị chứ.
Đợi Vân Sơ từ ghế tròn đứng lên thì một phú gia công tử yếu ớt điệu đà xuất hiện trước mặt Thôi nương tử.
Khi Thôi nương tử rưng rưng nước mắt dùng trâm khêu mấy sợi tóc không nghe lời, thì nghe Vân Sơ nói một câu rất phá hoại bầu không khí:" Bộ dạng này của ta chắc không chịu nổi một đấm của võ nhân đâu nhỉ?"
Thôi nương tử chỉ coi y nói đùa: "Lang quân toàn nói linh tinh, dáng vẻ của người thế này, có tên điên nào lại dùng nắm đấm đối phó với người chứ?"
Vân Sơ gãi gãi lỗ tai ngứa ngáy:" Ngươi nói xem bộ dạng này của ta tới bái phỏng người ta, người ta có cho rằng ta là một tên luyến đồng chủ động dâng tới cửa không?"
"Phì phì phì, lang quân nói linh tinh rồi, cái thứ dơ dáy đó làm sao xứng so với lang quân."
"Tốt nhất là đừng đánh, nếu không biện pháp ta nghĩ nửa đêm uổng phí rồi."
Thôi nương tử tò mò:" Lang quân hôm nay đi bái phỏng ai thế?"
"Lãnh đạo cũ, Nhạn Môn hầu Lương Kiến Phương."
"Ồ, ra là đi bái phỏng Vũ hầu, sao hôm qua lang quân không nói, thiếp thân còn chuẩn bị lễ vật?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không cần mang theo lễ vật khác, chỉ cần đem thứ rượu ngươi đích thân chưng cất ra, lấy cho ta một bầu là được."
"Lang quân muốn đi xem bệnh cho người ta à?"
"Đừng hỏi, đi làm đi, nhớ phải đóng kín nắp, nếu không thứ đó tự chạy mất."
Lấy được bầu rượu rồi, Vân Sơ khẽ nhấp một ngụm, vị rượu cay xé xộc lên đầu, quay ba vòng trong đầu rồi đổ thẳng xuống, như một ngọn lửa xông thẳng vào dạ dày.
Hai áng hồng hiện lên má Vân Sơ, làm y vốn trông yếu đuối, lại càng thêm kiều diễm yểu điệu.
Trời sáng, Vân Sơ không tới chuồng ngựa tìm con ngựa mận chín, đoán chừng nó chẳng thích bộ dạng này của mình, hôm nay xuất hành, tất nhiên là phải ngồi xe ngựa.
Khi Vân Sơ tay cầm một cuốn sách, tay cầm bầu rượu trong phòng đi xa, toàn bộ gia phó Vân gia sững sờ, mấy phó phụ đặt tay lên ngực giữ lấy trái tim đập quá mạnh.
Ngay cả Cửu Phì tự nhận đã đi nhiều thấy rộng cũng phải ngây người một lúc mới giơ ngón cái lên:" Lang quân thật là đẹp."
"Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, đánh xe cho tốt, mục tiêu là phủ Nhạn Môn hầu."
Vân Sơ lên xe một cái là kéo ngay rèm xuống, tránh bách tính trong phường nhìn thấy, cho rằng mình biến thành một tên Long Dương Quân, mất hình tượng lãnh đạo.
Phủ Nhạn Môn hầu ở phường Thông Hóa kề sát bên Chu Tước đại nhai, rất gần hoàng thành, coi như là nơi gần hoàng thành thứ hai, giống võ công của ông ta, ông ta không xếp nổi vào mấy cái phường gần nhất.
Dọc đường đi Vân Sơ khép mắt dưỡng thần, khi xe ngựa tới nơi dừng lại, ở đó có một người dong dỏng cao đang đứng.
Tới gần một cái phát hiện, không ngờ lại là Địch Nhân Kiệt.
Vân Sơ bất ngờ lắm, tên này vốn không hề liên quan vậy mà tới đây, lập tức quyết định, nếu mình thực sự cần bằng hữu, tên này có thể xếp tại vị trí đầu tiên.
Có điều thấy tên này trông rõ ràng vạm vỡ hơn thường ngày không ít, sắp đạt tới hình tượng vai u thịt bắp rồi, chắc là bên trong cũng thêm vài lớp giáp.
"Vân huynh, hôm qua mỗ hèn nhát, hết sức hổ thẹn, sau khi về suy nghĩ một đêm, quyết định cùng huynh xông pha hang hổ. Nói cho cùng mỗ cũng có lỗi, nếu không khiêu khích huynh, huynh không làm bài thơ kia …."
Nhìn thấy xe ngựa Vân gia, Địch Nhân Kiệt đi tới vén rèm lên, kéo Vân Sơ xuống, cùng xông vào hang hổ.
Đợi Vân Sơ xuống xe, Địch Nhân Kiệt mới nhìn rõ bộ dạng của người trên xe, buông ngay tay ra ngay lập tức, run rẩy quát:" Ngươi là ai?"
Vân Sơ điệu đà rũ áo tay áo trắng muốt, cười ha hả:" Với bộ dạng này của ta, Nhạn Môn hầu có đánh chết ta không?"
Địch Nhân Kiệt lùi thêm một bước:" Vì, vì … sao lại biến thành thế này?"
Vân Sơ giơ tay chỉnh lại ống tay áo mấy lần vẫn thấy chưa ổn lắm, chưa nổi bật vóc dáng ngọc thụ lâm phong của y :" Ta nghĩ rồi, luận võ công căn bản không đánh được Nhạn Môn hầu, cả phòng thủ so với người ta có thể tay không xé hổ cũng không là gì. Biết võ công thì bị đánh càng thảm, điểm này có thể nhìn từ thương thế từ sáu vị kia của Quốc tử giám."
"Người võ công cao nhất bị đánh gãy tay chân, một thân võ công coi như phế. Còn bác sĩ già thì chỉ bị người ta ném ra ngoài, vài chỗ sưng bầm."
"Nhạn Môn hầu đã coi đánh tiên sinh dạy học là thái độ phản kháng, vậy bất kể là ai tới cũng ăn đòn thôi. Để tránh bị ăn đòn, hoặc ăn đòn ít một chút, ta đánh làm bản thân trông thật yếu ớt."
"Ngươi nói xem với bộ dạng của ta bây giờ Nhạn Môn hầu có nghĩ ta không chịu nổi một đấm nên chỉ ném ta ra ngoài cửa phủ không?"
Địch Nhân Kiệt cảm giác nhân sinh quan của mình có chỗ nào đó đang rạn nứt, trước đó hình tượng của Vân Sơ trong lòng là đại trượng phu đội trời đạp đất, dù y rất khốn kiếp nhưng là đấng nam nhi đường đường :" Dù thế thì ngươi cũng không thể làm bản thân thơm phưng phức như vậy, trời ơi mặt ngươi bôi phấn à? Ngươi còn dùng son môi ... Đó, đó có phải thứ nam nhân dùng đâu."
(*) Mất hình tượng quá =))