Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 145 - Q1 - Chương 145: Nói, Ta Sai Ở Đâu?

Q1 - Chương 145: Nói, ta sai ở đâu? Q1 - Chương 145: Nói, ta sai ở đâu?

Vân Sơ cũng thấy cả Địch Nhân Kiệt cũng không chịu nổi mình như thế thì hài lòng với hình tượng biến thái này, cố tình huých vai Địch Nhân Kiệt:" Hay ngươi cũng trang điểm chút, như thế ta sẽ đỡ xấu hổ."

Địch Nhân Kiệt kiên quyết lắc đầu:" Ta thà nói lý với Nhạn Môn hầu còn hơn."

Vân Sơ thở dài, khâm phục sự cứng cỏi của hắn, cũng tiếc nuối cho sự vô tri của hắn.

Loại mãnh thú hình người mà nghe đạo lý thì không phải là Lương Kiến Phương nữa rồi.

Người chưa thấy ông ta cầm cái đầu người còn dính nửa đoạn xương sống từ trong quân trướng đi ra, chưa xứng nói biết Lương Kiến Phương.

Phủ đệ của Lương Kiến Phương không tính là lớn, chỉ là trên nóc nhà cắm ba cái kích sắt dễ bị sét đánh chứng minh, đây là nhà của một vị thượng trụ quốc anh dũng.

Nhà của thượng trụ quốc khác cùng lắm là cắm một thanh thôi, ví như nóc nhà Tần Quỳnh chỉ có một, nhà Lương Kiến Phương cắm ba thanh, bằng với nói cho người khác biết, quân công của Lão Lương đủ để ông ta phong thượng trụ quốc ba lần.

Thế nhưng ... Làm vậy chẳng có tác dụng mẹ gì, thượng trụ quốc là huân quan cao nhất của Đại Đường rồi, dù ông có quy ra được 30 lần thượng trụ quốc cũng chẳng hơn nổi người ta một cái lông.

Làm như thế chỉ khiến đám ngự sử ngôn quan đàn hoặc, nhưng Lão Lương muốn người ta đàn hặc đấy, vì mỗi lần đàn hặc là bằng nói với hoàng đế, võ huân của Lương Kiến Phương kinh người thế nào.

Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt đứng dưới bậc thềm mà không lên, vì trên bậc thềm có bốn tên gia đinh tráng kiện.

Nhìn tư thế đám người này vác đao đứng đó, Vân Sơ nhận ra đám này chắc chắn từ quân doanh mà ra, chỉ có điều trên chiến trường bọn họ là phủ binh, ở đây là bộ khúc của Lương gia.

Trong ánh mắt hổ thẹn muốn chết quách cho rồi của Địch Nhân Kiệt, vân Sơ rụt rè đưa văn thư của Quốc tử giám cho trông cửa.

Trông cửa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Sơ trắng hồng xinh xinh, rụt rà rụt rè như thiếu nữ, vẫn cầm văn thư vào cửa.

Địch Nhân Kiệt bị màn biểu diễn vừa rồi của Vân Sơ làm không nhịn nổi nữa, nghiến răng rít lên:" Ngươi nhất định phải tỏ ra kinh tởm như vậy à? Vào trong kia mới biểu diễn không được sao?"

Vân Sơ cười thoải mái:" Ngươi biết thế nào là kẻ ác thực sự không?"

"Chính là ngươi."

"Đợi lát nữa ngươi sẽ thấy thôi, cảnh báo ngươi, nếu cảm thấy không chịu nổi thì chạy cho nhanh, không mất mặt đâu."

"Đại trượng phu sao có thể bỏ chạy được."

Đúng lúc này trông cửa đi ra, mặt lạnh tanh đi ra, bảo Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt theo hắn vào.

Vừa mới vào nhà Lương Kiến Phương, Vân Sơ đã thấy không ồn rồi, vì toàn bộ tiền viện toàn cành lá khô, tựa hồ đã lâu rồi chưa có ai quét dọn, góc tường còn có cỏ dại, cứ như bỏ hoang.

Vân Sơ nghi hoặc nhìn trông cửa, trông cửa lạnh nhạt nói:" Hầu gia không cho dọn, nói dọn rồi lại bừa, thêm vào chủ mẫu đã dẫn lớn bé trong nhà tới đất phong, nên mới như thế."

Cả cái Nhạn Môn hầu phủ không thấy một hạ nhân nào, Vân Sơ nhìn trung đình như bị gió lốc quét qua, không khỏi lắc đầu. Cảm thấy một con người nhất định phải khống chế được cảm xúc của bản thân, nếu không sẽ thành dã thú thực sự.

Người như Lương Khiến Phương cho đốm lửa là nổ tung, người ta không lấy ra khai đao mới là lạ.

Nghĩ tới đó, sự đề phòng trong lòng Vân Sơ không khỏi đậm thêm chút, vì y thấy mình sắp gặp một người trầm cảm, đang trong thời kỳ phát bệnh, ngay cả người nhà còn tránh xa.

Khi gặp Lương Kiến Phương, ông ta đang để mình trần, toàn thân đầy lông lá ngồi trong một cái đình uống rượu, không khác gì con đại tinh tinh.

Ngoài đình là sân diễn võ dùng đá xanh lát thành, hai bên đình đặt giá binh khí, búa rìu đinh móc, đao kiếm thương mâu gì đó đều đủ cả. Khiến Vân Sơ sáng mắt là đôi Lôi cổ úng kim chùy dưới chân Lương Kiến Phương.

Bảo đôi chùy này 160 cân đúng là nói láo, hai cái chùy kia cộng lại 50, 60 cân là cùng, Vân Sơ thấy mình còn chống lại được.

Thật lạ, Lương Kiến Phương tỏ ra rất bình tĩnh, mặc dù toàn thân mồ hôi lăn cuồn cuộn, nhưng ông ta cầm bát rất vững.

Ông ta nhướng mắt lên nhìn hai thiếu niên, thong thả nói bằng giọng điệu nguy hiểm:" Hai đứa các ngươi tới dậy mỗ gia học à?"

Địch Nhân Kiệt là tên khốn kiếp, lúc nãy mạnh miệng lắm, giờ tụt lại một bước rồi. Vân Sơ cung kính thi lễ:" Học sinh tới có hai ý, một là vì chủ bạ Quốc tử giám Tả Khâu Hàn ép buộc, không thể không tới. Hai là tiểu tử cũng muốn gặp Nhạn Môn hầu uy chấn Tây Vực."

Lương Kiến Phương ồ một tiếng:" Được đấy, biết nói chuyện, khá hơn mấy thằng ngu trước đó nhiều, nếu bệ hạ lệnh ta đọc sách hối lỗi, vậy các ngươi nói cho lão phu biết, lão phu sai ở đâu?"

Nói xong xách đôi chùy dưới chân, ném cho mỗi người một cái.

Địch Nhân Kiệt dốc toàn lực ôm lấy mới đỡ nổi, thế mà còn phải cám ơn Lương Kiến Phương không dùng sức, chỉ ném cho hắn một cái bình thường.

Vân Sơ đưa tay nắm lấy chuôi chùy, chùy vừa vào tay, y nhận ngay ra không ổn, lão tặc ném cho Địch Nhân Kiệt nhẹ hều, ném cho mình thì thêm lực. Hết cách, Vân Sơ không để ý che giấu nữa, một tay tóm chùy, đạp về phía sau một bước, eo phát lực, ép chùy đôi hướng, xoay người một vòng lớn mới khống chế được.

Tuy chật vật, nhưng trong mắt Lương Kiến Phương thì cho rằng Vân Sơ đang khoe khoang, vì vừa rồi y xoay người, mép áo trắng xoè ra, áo choàng đỏ rực hất lên, tựa như khổng tước xòe đuôi, tiêu sái đẹp đẽ vô cùng. Cuối cùng chùy vào tay y, giống như vừa hàng phục ngựa dữ, vừa thong dong vừa đẹp mắt.

Có điều ông ta chẳng kinh ngạc, Quốc tử giám là nơi nuôi sĩ cho triều đình, nếu không xuất hiện một hai kẻ kinh tài tuyệt diễm mới làm ông ta thất vọng. Vừa rồi ông ta mới dùng ba thành sức lực, nếu không tiếp nổi thì lãng phí thuế của quốc triều.

"Nói, lão phu rốt cuộc sai ở đâu, mới khiến đám người các ngươi hết lần này tới lần khác tới nhà sỉ nhục."

Vân Sơ khẳng định, đám người trước đó liệt kê sai lầm của ông ta ở Tây Vực, mới bị đánh trọng thương. Thật không hiểu đám người đó lấy đâu ra cái gan đó, cũng lấy đâu tự tin đó. Dùng thân phận Nho sinh chưa một lần ra trận mà chỉ điểm giang sơn một đại tướng quân chiến công hiển hách.

Phải biết rằng, Lương Kiến Phương chẳng bận tâm đúng sai gì hết, sở dĩ nổi điên là vì triều đình đem nội dung trừng phạt ông ta viết lên cổng hoàng thành, cho người ta vây quanh, cho người ta bình phẩm.

Vân Sơ thi lễ, làm ra vẻ khúm núm lấy lòng:" Học sinh tới đây là nghe Lương hầu kể chuyện Tây Vực, còn về đúng sai thế nào, đó là chuyện chư công trên triều, há đám nhóc có thể bình phẩm."

(*) Mình không nhớ Lương Kiến Phương, nhưng mình nhớ thời Đường có Tứ Phương, một người Tô Định Phương, vậy Lương Kiến Phương chắc là một trong Tứ Phương rồi.

Bình Luận (0)
Comment