Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 146 - Q1 - Chương 146: Đánh Thì Đánh!

Q1 - Chương 146: Đánh thì đánh! Q1 - Chương 146: Đánh thì đánh!

Lương Kiến Phương nhìn khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của Vân Sơ, lạnh nhạt nói:" Lão phu quen giết người, chỉ biết giết người, ngoài ra không có gì khác."

Nói xong đứng dậy đi tới giá binh khí, hỏi Vân Sơ:" Thích dùng vũ khí gì?"

Chết rồi, sao khơi lên cơn điên của lão tặc thế, Vân Sơ ném ngay chùy đi như đụng phải gai:" Học sinh ..."

"Chọn đi, đừng cho rằng trông ngươi ưa nhìn thì lão phu bẻo qua ngươi, bình sinh lão phu chướng mắt nhất loại gối thuê hoa như ngươi." Lương Kiến Phương gằn giọng:” Nếu ngươi thích chơi tay không thì lão phu cũng chiều.”

Vân Sơ hít sâu: "Thuẫn đao! Có điều tiểu tử tuổi còn nhỏ, sức lực chưa ..."

Chưa nói hết thì một chiếc thuẫn bay vèo tới Vân Sơ, lực đạo kinh người, Vân Sơ chẳng kịp suy nghĩ gì, nhanh như chớp bắt lấy đặt dưới chân, vẫn kịp vươn tay ra bắt luôn Đường đao, cũng bỏ xuống. Động tác bản năng của người luyện võ, lúc gặp nguy hiểm không cần nghĩ cũng làm, Vân Sơ không nói nhiều nữa, cởi áo choàng ra, gấp cẩn thận đặt dưới chân, gài áo bào vào đai lưng, chỉ vài nhịp thở đã trang bị đao thuẫn, người hơi hạ xuống thủ thế.

"Lão phu sớm nhìn ra hai người các ngươi một cường tráng một văn nhược, vậy mà tên văn nhược còn tự tin hơn."

"Giờ hiểu rồi, tên cường tráng là người đọc sách thực sự, tên văn nhược là thứ giết người."

"Dám giở trò trước mặt lão phu, phải biết rằng lão phu 12 tuổi tòng quân, qua vô số chiến trận, chẳng trận chiến nào người ta vì lão phu còn nhỏ mà bỏ qua."

"Vì chặt được đầu lão phu chính là quân công!"

Nhìn Lương Kiến Phương xách Đường đao lên, Địch Nhân Kiệt đóng giả người chết nãy giờ rốt cuộc lấy được can đảm, ở bên rống lớn:" Lương hầu, chuyện này không công bằng."

Lương Kiến Phương chẳng thèm nhìn hắn, cười nhạt:" Có gì mà không công bằng, muốn dạy lão phu đọc sách thì phải đánh bại đao trong tay lão phu trước, nếu không lão phu chết chứ không chịu nhục."

"Nói lão tử chỉ biết giết ngươi, chỉ xứng giết người, cẩu tặc, xem đao ... Con mẹ nó."

Vì khi ông ta đang thao thao bất tuyệt thì Vân Sơ đã chạy rồi, Địch Nhân Kiệt không ngốc, hắn chạy về phía bên còn lại.

"Chạy được sao?"

Vân Sơ cười lớn:" Học sinh chỉ cần rảnh rổi là chạy vòng quanh phường Kiến Xương, không chạy tới máu sôi lên thì không dừng bước."

"Giỏi lắm, lão phu cũng có cái sở thích này, nếu ngươi giỏi chạy thì chạy nhanh vào, đừng để lão phu đuổi kịp sẽ băm vằm ngươi."

Thế là trong diễn võ trường tức thì như đang diễn ra trò chim ưng bắt gà con, chỉ có điều ở giữa xen vào con gà mẹ vừa ngu vừa đần ... Địch Nhân Kiệt.

Hứng thú của Lương Kiến Phương tựa hồ chỉ đặt lên người Vân Sơ, mấy lần qua bên cạnh Địch Nhân Kiệt đều không thèm để ý tới hắn. Cuối cùng thấy hắn đứng vướng víu, ông ta tóm lấy cổ hắn, dùng sức ném đi, Địch Nhân Kiệt hồn siêu phách lạc bay vào đình.

Tích tắc Địch Nhân Kiệt bị bay đi, không sờ Vân Sơ lăn mình trên mặt đất, thanh đao sáng loáng đâm thẳng ra.

Lương Kiến Phương cười to, chẳng thèm để ý tới đao của Vân Sơ, đao bách luyện trong tay chém xuống, vừa nhanh vừa dứt khoát. Thế này không đợi Vân Sơ đâm tới ông ta, đao của ông ta đã chặt đứt cánh tay y vươn ra rồi.

Vân Sơ đã có chuẩn bị, tay còn lại giơ thuẫn chắn đòn, không ngờ chân Lương Kiến Phương quét ngang như chùy xích, "đùng" một tiếng, Vân Sơ lẫn thuẫn bài bị đã bay đi.

Tay trái đau như muốn lìa ra, Vân Sơ cắn răng nhịn đau dẫm mạnh chân phải, đối hướng bay sang bên, quả nhiên Lương Kiến Phương tức thì vồ hụt.

Lương Kiến Phương khẽ phát ra tiếng kêu bất ngờ, dẫm mạnh chân, uỳnh uỳnh uỳnh chặn đường.

Nghe tiếng bước chân nặng nề của ông ta, Vân Sơ nghiêng người, biết lão tặc không biết chạy bộ, một lão tặc năm sáu chục tuổi, dù võ công cao tới mấy, sức lực mạnh tới mấy, không thể ngăn cơ năng thoái hóa. Còn mình mới mười bốn tuổi, tinh lực vô hạn, đánh không được lão tặc, chẳng lẽ không chạy nổi à?

Nghĩ tới đó, Vân Sơ gạt bỏ mọi tính toán khác, tiếp tục chơi trò chim ưng bắt gà con với lão tặc, mấy lần suýt bị bắt được làm Địch Nhân Kiệt ở trong đình xem tới máu giần giật, ra sức cổ vũ cho Vân Sơ.

Trời lạnh căm, chạy chẳng được bao lâu toàn thân đã nóng bừng bừng, toàn thân như có luồn hơi nóng lưu động.

Vân Sơ chạy càng lúc càng nhanh, giờ y rất tự tin chạy thoát khỏi lão tặc, đợi ông ta không chịu nổi kiệt sức lăn đùng ra là xong.

Đáng tiếc y vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của lão tặc rồi, khi một thanh đoản mâu bay vút qua đỉnh đầu ghim phập vào tường, Vân Sơ kinh hồn táng đởm phải dừng bước. Nhìn Lương Kiến Phương đang cười gằn tới gần, lửa giận bắt đầu nhen lên trong lòng, lão già đó muốn phát tiết một hồi thì y có thể nhịn, nhưng cái mâu vừa rồi suýt lấy mạng y, thực sự là thoát chết trong gang tấc, lạnh lùng nói:" Lương hầu làm thế là không phải rồi."

Lương Kiến Phương nhận ra sát khí từ Vân Sơ, lòng hả hê: "Ngươi có thể chạy, lão phu không phải không cho ngươi chạy."

Vân Sơ thở dài thi lễ:" Quy Tư đại quan lệnh chưởng cố Vân Sơ bái kiến đại tổng quản."

Lương Kiến Phương vốn đang đắc ý, vừa nghe thế nụ cười biến mất, rống như điên:" Con mẹ nó, đến thằng nhãi con ngươi cũng dám đến trêu đùa lão phu à? "

Nói rồi Đường đao trong tay chém tới như sấm chớp, Vân Sơ đưa thuẫn lên đỡ, dù triệt tiêu được không ít sức lực, vẫn bị người ta chém cho lùi liên tục.

Lương Kiến Phương mỗi lúc một điên cuồng, vừa đánh vừa chửi: "Quân cẩu tặc, người khác tới trêu chọc lão phu đã đành, thứ khốn kiếp ngươi chẳng lẽ còn không biết chuyện đó là thế nào à?"

"Lũ lụt trăm năm khó gặp trên hoang nguyên vậy mà bị lão tử gặp được, nếu không để đám khốn kiếp các ngươi cầm chân người Đột Quyết thì đợi lão tử tới nơi, làm gì còn nửa tên người Đột Quyết nào?"

Đao trong tay Lương Kiến Phương liên tục chém vào thuẫn bài của Vân Sơ, lúc này ông ta không còn đối chiến với Vân Sơ nữa, mà đang trút hận, thuẫn trong tay Vân Sơ bị ông ta chém tới méo mó, chém tới sứt xẹo.

Vân Sơ cũng sôi máu rồi, chẳng thèm chạy nữa, cắn chặt răng đỡ đòn, bị chém tới hoa mắt, lỗ tai bùng nhùng, nhưng y chỉ dùng một tay, tay kia vẫn nắm chặt đao chờ đợi. Địch Nhân Kiệt nhìn cảnh chiến đấu đó, sợ tai bay vạ gió cuống cuồng, trèo lên nóc đình, mặt cắt không ra máu, lúc này hắn không hò hét nổi.

Lại một cước đã vào cái thuẫn đã nát bét, Vân Sơ vẫn tỉnh táo dùng thuẫn hộ thể, lăn người giảm bớt lực.

Lúc này thuẫn bài đã bị ông ta chém đứt mấy miếng, từ hình tròn sắp biến thành hình bát giác, Lương Kiếm Phương càng chém càng không biết kiểm soát lực.

Đột nhiên …

Keng!

Một đoạn đao đứt lìa, rơi xuống sàn đá xanh.

(*) Đảm bảo một mình Vân Sơ cân được hết cả Vân Diệp, Vân Lang, Vân Chiêu, Vân Tranh luôn =))

Bình Luận (0)
Comment