Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 147 - Q1 - Chương 147: Sát Nhân Ca.

Q1 - Chương 147: Sát nhân ca. Q1 - Chương 147: Sát nhân ca.

Thì ra Vân Sơ đợi cơ hội nãy giờ, y chọc giận Lương Kiến Phương chính là để ông ta chiến đấu trong trạng thái mất bình tĩnh, đặt mình vào chỗ chết tìm đường sống. Chứ nếu phải đối đầu với một Lương Kiến Phương võ lực áp đảo lại còn mưu mô vô sỉ thì y chết chắc.

Tính toán của y đã thành công, đợi thanh đao kia chém tới sứt mẻ, từ góc độ thích hợp nhất, tay phải vung đao đỡ đòn, thanh trường đao của Lương Kiến Phương va chạm vào đao của y phát ra âm thanh ghê rợn, rốt cuộc không chịu nổi gẫy lìa.

Đoạn đao gãy rơi xuống, Lương Kiến Phương như hồi tỉnh phần nào, bần thân nhìn thanh đao gãy một nữa như không tin nổi, lại nhìn Vân Sơ đứng đó buông thõng một tay, máu ròng ròng chiến ý không giảm. Ông ta ngây ra hồi lâu, nhìn Vân Sơ như liên tưởng tới cái gì, đột nhiên thở dài:" Thôi vậy, thôi vậy, người khác chỉ trích lão phu, lão phu coi như phun rắm, Quy tư đại quan lệnh các ngươi từ trên xuống dưới chiến rất dũng, chết rất thảm, coi như khổ chủ của lão phu."

"Thương Châu chiết trùng phủ chỉ còn không dưới một nửa, ngươi nghĩ lão phu không đau lòng à? Đều là con cháu Quan Trung, ai nấy mong mỏi lập công trở về, nhưng chết ở Quý Tư."

"Nói cho cùng là do lão phu chỉ huy kém cỏi, hại bọn họ vào Quỷ Môn quan."

Nửa thanh đao bị Lương Kiến Phương ném đi, cái lão già mà Vân Sơ cho rằng chỉ biết giết người ấy loạng choạng đi về đình, ngồi chính giữa cầm vò rượu uống ừng ực, cô độc vô cùng.

Vân Sơ chẳng có thời gian mà cảm khái hay suy nghĩ gì, thậm chí chẳng kịp thở phào, rút chiếc thuẫn bị chém tới biến dạng ra, tay trái y sau thuẫn bài đã máu thịt nhoe nhoét, lụa trắng siết vào thịt, gió lạnh thồi qua đau thấu xương thủy.

Miệng Vân Sơ máu nhỏ ròng ròng, nhưng y không ngồi xuống nghỉ, từng bước đi vào đình, lấy bầu rượu ra rưới lên cánh tay be bét của mình.

Aaaaaaaaaaa ~~~~

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả phủ, cái sót do cồn đổ lên vên thương, chỉ người trải qua mới biết.

Lương Kiến Phương lập tức mắng:" Ở chiến trường bị người ta bắn cho như nhím còn có thể giết người, giờ có chút thương tích ngoài da mà kêu như heo bị chọc tiết là sao?"

Địch Nhân Kiệt từ nóc đình leo xuống cũng bị tiếng hét của Vân Sơ làm giật mình ngã xuống, dập mông, đau tới méo mồm.

Vân Sơ vẫn dùng cồn rửa vết thương, sau đó xé áo sam quấn lại, mồ hôi lạnh ròng ròng, đau tới môi trắng bệch, đáp:" Ở Tây Vực, mạng không đáng tiền, chẳng ai thương, tất nhiên phải cắn răng mà chịu. Ở Trường An, tiểu tử kêu một tiếng, cả nhà rơi lệ theo, tất nhiên là phải kêu thêm vài tiếng."

Lương Kiến Phương hít hít mũi, cầm cánh tay máu me của Vân Sơ lên ngửi, gãi đầu:" Thơm quá!"

Không phải tay y thơm, mà là con sâu rượu ngửi thấy mùi rượu.

Vân Sơ sợ lão già bợm rượu này nổi cơm thèm, gặm mất tay mình, vội rụt lại:" Thuộc hạ làm ra một loại thuốc đề phòng vết thương bị thối rữa. Thứ này không có hại, là rượu còn luyện từ rượu ra. Tướng sĩ nếu bị thương, dùng thứ này ít nhất đảm bảo ba thành không bị mưng mủ, không bị thối rữa, nhất là tác chiến vào mùa hè, không thể thiếu thử này."

Lương Kiến Phương thấy Vân Sơ nói nghiêm túc như vậy, chỉ vò rượu của mình:" Làm ra từ thứ này sao?"

"Vò rượu đó của ngài chỉ làm được nửa bát rượu cồn thôi." Vân Sơ đặt bầu rượu cồn lên bàn đá:

Lương Kiến Phương mở nút ra ngửi không ngờ bị hơi rượu làm hắt xí liên hồi, ông ta liền cầm cả bầu lên tu ngụm lớn.

Vân Sơ hét lên ngăn không kịp, rượu cồn y làm ra trên 70 độ, ngang với Say ngất lừa, Lương Kiến Phương lại uống cả ngụm lớn thì chịu thế quái nào được?

Cái mặt đen xì của Lương Kiến Phương tức thì biến thành màu tím, khuôn mặt hung tợn tới ghê người, không chỉ hơi thở, thân thể tích tắc cũng cứng đờ, ngã vật xuống.

Địch Nhân Kiệt nhảy dựng lên, kinh hoàng nhìn Vân Sơ chỉ ông ta:" Chết, chết rồi!"

Lúc này Lương Kiến Phương cảm thấy như nuốt cả cục lửa vào bụng, cục lửa này qua cổ họng cháy lan đi, vào dạ dày tỏa ra bốn phía, tích tắc, toàn thân ấm áp.

Ha ~~~

Lương Kiến Phương phả ra một hơi rượu, lão già như con hắc tinh tinh ấy bật dậy, chớp mắt khôi phục sức sống, hét lên:" Đồ tốt!"

Vân Sơ trố mắt :" Thứ này dùng để trị thương, không phải để uống, ngài không sợ bị người ta mưu hại à?"

Lương Kiến Phương cầm bình rượu lên xem thật kỹ, cười khà khà:" Ngươi cho rằng lão phu cái gì của ai cũng đổ vào mồm à?"

"Cho ngươi biết, chỉ ần là tướng sĩ từng trải qua sinh tử dưới tay lão phu, dù họ cho thuốc độc, lão phu cũng uống, có chết cũng không trách ai, chỉ có thể nói lão phu làm việc bất công mới có kết cục ấy."

Biết rõ lão tặc chỉ nói mấy câu thể diện mua chuộc lòng người thôi, Vân Sơ phải thừa nhận lời này có sức cảm nhiễm, giọng dịu xuống:" Tóm lại là thứ này quá mạnh, hại người lắm, lần sau thuộc hạ làm thứ nhẹ hơn cho đại tổng quản."

Lương Kiến Phương lại kề miệng vào bầu rượu uống ngụm nữa, ông ta có kinh nghiệm một lần rồi, ngậm trong miệng trước, vẫn bị men rượu làm cái đầu run mấy phát. Đợi uống xuống rồi, ông ta mới nói:" Đừng, thứ này là tốt rồi, mai mang tới phủ mười xem."

Vân Sơ mặt đưa đám:" Trong nhà chỉ có ba vò."

Lương Kiến Phương vỗ bàn:" Làm, thứ tốt thế này sao không làm nhiều một chút."

Vân Sơ vẫn lắc đầu:" Hà Bắc Đạo, Sơn Đông Đạo không đủ lương thực, mà rượu do lương thực nấu ra, thứ này lại càng dùng rượu luyện ra. Một khi bắt đầu luyện, lương thực hao phí kinh người, vì thế không dám làm nhiều, sẽ có người chết đói."

"Từ khi tới năm được mùa, ngũ cốc rẻ tổn hại nông phu, mới có thể luyện sỗ lượng lớn, nâng cao giá ngũ cốc, để nông phu được hưởng cái lợi của được mùa."

Lương Kiếm Phương nhìn Vân Sơ rất lâu:" Ngươi là đứa tốt."

"Dù sao cũng đọc sách, đã từng ra sức dưới trướng đại tổng quản, thị phi công tội cũng biết một chút." Vân Sơ lúc này không tranh thủ nịnh một câu là ngốc:

Lương Kiến Phương tinh thần sa sút, rót rượu cho Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt:" Các ngươi tới đây dạy lão phu đọc sách, vậy các ngươi nói đi, lão phu giết người đúng hay không?"

"Vì cá nhân giết người, dù vô tội cũng tổn hại âm đức, vì nước giết người, dù thây chất đầy đồng, máu chảy đỏ sông cũng là anh hùng."

Vân Sơ vừa nói vừa lén nhìn Địch Nhân Kiệt xem thái độ của hắn với mấy lời này thế nào, không ngờ tên này toàn tâm toàn ý tập trung vào rượu, mắt khép hờ, nhấp từng chút rượu cồn ít ỏi trong bát.

Câu trả lời này hiển nhiên không đả động được Lương Kiến Phương, trong đình nhất thời im lặng. Tâm trạng nặng nề của ông ta tựa hồ cũng ảnh hưởng tới Vân Sơ, cầm bát rượu lên uống, rượu cay xé cổ, nước mắt bất giác trào ra.

Nói tới giết người, y cũng là kẻ hai tay nhuốm đầy máu rồi, có tư cách gì mà bình luận người ta đây.

Từng ngụm từng ngụm rượu cồn nhỏ vào bụng, hơi men bốc cao, Vân Sơ bất giác ngâm.

" Nam nhi phải giết người, đã giết không lưu tình.

Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công.

Vân Sơ mới ngâm vài câu đã khiến Lương Kiến Phương chú ý, mắt hổ nhìn y chằm chằm, cả Địch Nhân Kiệt đang ngất ngây trong hơi men cũng trừng mắt nhìn Vân Sơ, những lời phản đạo này làm người ta mà thất kinh.

Loạng choạng đứng dậy, Vân Sơ cướp lấy bầu rượu trong tay Lương Kiến Phương, uống một ngụm, lảo đảo bước khỏi đình, tay cầm đao múa, miệng rống lên.

Ta muốn học người xưa chấn hưng hùng - Bá khí.

Thanh danh như bọt nước, sá chi người đời chê.

Tay cầm thanh kiếm sắc, giận dữ thì giết người.

Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần khinh.

….

Nhân nghĩa muôn thuở chỉ hại người, đạo lý xưa nay đều giả dối.

Vua không thuận, hổ báo săn mồi lấy uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương cảm.

Thế gian vẫn mạnh được hiếp yếu, không có lý cũng chẳng có công bằng.

…..

Giết một là tội, giết vạn là hùng.

Giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng.

Anh hùng trong anh hùng, nhưng ý nghĩa không chung.

Nhìn lại những người danh nhân nghĩa, có được coi là anh hùng.

Chẳng thích tiếng thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn chẳng lưu tâm.

Nên dạy muôn người nuôi mầm hận, chớ xui nhân gian chửi anh hùng.

Phóng mắt thế giới ngàn năm trước, có anh hùng nào không giết người không?

Vân Sơ đọc xong chữ cuối cùng chém phập thanh đao vào thân cây bên cạnh.

Địch Nhân Kiệt cố gắng mở to đôi mắt lờ đờ say, có vẻ hắn muốn giữ tỉnh tảo, cuối cùng gục xuống bàn đá ngủ thiếp đi.

Lương Kiến Phương lúc này trong lòng cảm xúc dâng trào, hai tay nắm bàn run bần bật.

Hồi lâu sau mới nói với Vân Sơ:" Nếu bài thơ này nói do ngươi làm, sĩ đồ của ngươi sẽ gập ghềnh vô cùng. Tới kho nhà ta, tùy tiện chọn, vừa mắt cái nào lấy cái đó, sau này bài thơ thuộc về lão phu."

Nói ra câu ấy thấy mình kém quá, vỗ đầu Vân Sơ:" Bài thơ này vốn là của lão phu, thằng nhãi ngươi thì giết được bao nhiêu người chứ?"

Vân Sơ loạng choạng đứng dậy, y nửa say nửa tỉnh:" Tiểu tử chưa bao giờ giết người."

Lương Kiến Phương tức tới bật cười, vỗ chát lên vai y:"Lão phu tận mắt nhìn thấy ngươi dùng cung bắn chết sáu người, còn dám nói không giết người à?"

Vân Sơ tuy bị cánh tay lớn của ông ta vỗ muốn sụm người, miệng vẫn quật cường nói:" Đại tổng quản nhìn nhầm rồi, tiểu tử còn chưa giết cả gà."

Lương Kiến Phương cảm khái:" Có tiền đồ, lão phu mà có kiến thức này, đâu tới mức bị tất cả mọi người gọi là kẻ giết người."

(*) Lời tác giả: Vốn chương này lên ý tưởng thời gian dài, muốn viết ra bài thơ tựa Nam Nhi Hành cơ, viết xong đem so với Nam Nhi Hành thì xóa vội, đành mượn dùng đồ của người ta. Vốn định viết đại khái bài thơ này thôi, nhưng phát hiện nếu không viết hoàn chỉnh thì có lỗi với tác giả, đành như thế thôi.

(*) Lời dịch giả: Bài này rất dài, mọi người có thể tìm Sát nhân ca – Nam nhi hành để xem, mình chỉ giữ lại đoạn chính.

Bình Luận (0)
Comment