Bên cạnh có kẻ ác là một chuyện rất đen đủi, nhưng nếu như kẻ ác này thích bảo vệ láng giềng, đồng tộc, quê hương, quốc gia. Hơn nữa chỉ bắt nạt người ngoài, hiền hòa thân thiện với người mình mà nói ...
Vân Sơ thấy nên cho y một tá người như thế.
Từ văn thư tới công báo của quan phủ mà xét, bầu không khí của Đại Đường không ổn, khả năng vì Đại Đường đã đánh dị tộc xung quanh hết lượt rồi, cho nên không quá chú ý chuyện đánh dị tộc nữa.
Đánh trận là một chuyện rất tốn kém tiền tài, thực ra trước kia mỗi lần Đại Đường đánh trận đều lỗ vốn. Mặc dù bách tính nghe tới tướng sĩ lại diệt ai, giết ai vẫn cao hứng một hồi, nhưng chỉ vẻn vẹn một hồi mà thôi.
Bọn họ không biết Thổ Phồn đã bị Tùng Tán Can Bố thống nhất rồi, kỵ binh thổ phồn đã cướp bóc đốt phá khắp nơi.
Bọn họ không biết từ khi Tiết Duyên Đà bị diệt, Thổ Cốc Hồn bắt đầu trỗi dậy, muốn thay Tiết Duyên Đà thống trị đại sa mạc.
Bọn họ càng không biết Cao Câu Ly hao phí lượng lớn nhân công vật lực, dùng 16 năm, xây dựng trường thành Cao Ly men theo biên cảnh Đại Đường, từ Phù Dư tới Bột Hải, kéo dài nghìn dặm. Bốn quận Liêu Đông xưa đã có một nửa nằm trong trường thành của họ.
Giờ chưa phải là lúc đao thương nhập kho, thả ngựa núi nam.
Trong nhà nhiều mãnh thú nên thả ra ngoài, nếu chỉ nuôi trong nhà, cái loại mãnh thú như An Lộc Sơ chạm vào ngực nữ chủ nhân là khó tránh khỏi.
Khai thác ra ngoài mới là chính đồ, nhốt ở bên trong chỉ nhốt chết tất cả mọi người.
Nếu Vân Sơ có thể sống tới khi An Lộc Sơn, Sử Tư Minh xuất hiện, bất kể thế nào y cũng giết sạch những người có liên hệ với hai người này. Đừng nói là tam tộc, tới cửu tộc y cũng giết, chỉ cần có thể nhổ tận gốc bọn chúng, giết tám mươi tộc, Vân Sơ cũng làm được.
À, bên trên chỉ là suy nghĩ của kẻ say thôi.
Nhất là say rượu cồn thì càng thích nghĩ linh tinh, thấy Địch Nhân Kiệt đã say tới chẳng có chút nho nhã nào, Vân Sơ đá ngã lăn quay ... Chẳng thấy khá hơn, nghĩ tới Đại Đường phồn thịnh ầm ầm sụp đổ trong bụi mù lịch sử, lại thêm đau lòng.
Vân Sơ chẳng tới kho tàng nhà Lương Kiến Phương, chủ yếu là ông ta say rồi, không biết có phải là ông ta say thật không. Dù sao thì sau khi ông ta ném Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt lên xe ngựa Vân gia, còn ra sức yêu cầu, mai mang thêm rượu cồn tới cho ông ta, người ông ta nhiều vết thương, cần trị liệu.
Chuyện tiếp đó Vân Sơ không nhớ nữa rồi.
Sáng sớm, cái đồng hồ sinh học mạnh mẽ vẫn khiến Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt tỉnh lại, có điều lúc này bọn họ chẳng còn lấy chút dáng vẻ thiếu niên anh vũ nữa . Hai người quầng mắt thâm đen, mặt mày trắng bệch, hai tay run bàn bật như lá cây trong gió lạnh, như bệnh nặng lâu ngày.
Thôi nương tử đích thân hầu hả hai con ma men ăn sáng, đầu tiên là uống hồ lạt thang tỉnh rượu, sau đó là ăn ít hồn đồn ấm ruột, tiếp đó là một bán canh thịt cừu nóng hổi lấy tinh thần. Sau ba món đó, Vân Sơ rốt cuộc cảm thấy khá hơn một chút, Địch Nhân Kiệt hình như cũng từ trạng thái chết đuối sống lại.
"Ta nhớ hôm qua ngươi làm một bài thơ dài rất phấn khích, tên là gì ấy nhỉ?" Địch Nhân Kiệt đột nhiên hỏi:
"Ngươi nhớ nhầm rồi, do Nhạn Môn hầu say rượu thổ lộ tiếng lòng, nội dung đúng quy cách, khí thế to lớn, đặc biệt thể hiện khí khái nam nhi ... Ngươi còn nhớ nội dung không?" Vân Sơ lườm hắn một cái, tay trái y gần như phế rồi, ăn bằng một tay, tuy bỗng nhiên gặp tai bay vạ gió, trong lòng chẳng ấm ức, qua được là tốt rồi:
"Chỉ nhớ hai câu, giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng, giết chín trăm vạn là anh hùng trong anh hùng ... Ngươi nhớ được bao nhiêu?"
"Quên sạch rồi, chỉ nhớ bị Nhạn Môn hầu truy sát rất thảm."
"Hôm nay không cần đi nữa nhỉ, ta chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, phục hồi chút tinh thần, thứ rượu cồn kia của ngươi bá đạo quá."
"Ý hay, ta cũng nghĩ như thế."
"Ừ, ăn xong mượn phòng khách nhà ngươi ngủ tiếp."
Hai người trò chuyện rất thiếu sinh khí, uể oải thương lượng xong, chuẩn bị về phòng ngủ tiếp thì đại môn Vân gia bị người ta đá sầm một cái.
Tiếp ngay đó là giọng ồm ồm của Lương Kiến Phương.
"Ha ha ha, thằng nhãi Vân gia, thằng nhãi Địch gia, hôm qua đọc sách hay lắm, hôm nay lão phu chuyên môn tới nhà thỉnh giáo."
Vừa mới nghe thấy tiếng cửa bị đá, tiếp đó giọng ông ta đã vang lên ở trung đình, đợi khi Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt nhìn ra thì bóng dáng của Lương Kiến Phương đã xuất hiện ở cửa hậu trạch rồi.
Hai người vội vàng bỏ bát ra đón, Lương Kiến Phương kéo tay cả hai:" Khó khăn lắm mới nhịn được tới sáng, mau mau mang thứ rượu kia lên cho lão phu, có cái gì ăn được cũng mang lên."
Vân Sơ chưa từng thấy ai mới sáng sớm đã đòi uống rượu cồn, có điều nhìn Lương Kiến Phương tinh thần ngời ngời, chứng tỏ thứ đó chẳng là gì với ông ta.
Thôi nương tử hớn hở bê lên một vò rượu cồn, còn bảo đám Tam Phì làm rất nhiều món ăn, sau đó nhỏ giọng nói vào tai Vân Sơ với giọng vui sướng khó giấu:" Trọng lễ."
Lương Kiến Phương cực kỳ thích món ăn Vân gia, hồn đồn đánh liền hai bát, mỳ thịt cừu ăn bảy tám bát, oa khôi vừa mới nướng xong, ông ta chấm hồ lạt thang ăn một cái to như nắp nồi.
Trước kia Vân Sơ hoài nghi chuyện Liêm Pha già rồi còn mỗi bừa ăn một đấu gạo, mười cân thịt, giờ không nghi nữa.
Ăn hết miếng bánh cuối cùng trên bàn, cầm bát rượu lên, đưa lên mũi ngửi một cách ngây ngất, sau đó uống một ngụm hết nay, còn nín hơi nửa ngày không chịu thở ra, khi hết chịu nổi mới phà ra một hơi rượu.
Sai tùy tùng đem rượu cồn Thôi nương tử mang ra đặt lên xe, nói với Vân Sơ:" Hôm qua lão phu say rượu làm một bài thơ, ngươi có nhớ không?"
Vân Sơ vội lấy trong lòng ra một tờ giấy:" Hôm qua tiểu tử ghi lại rồi."
Lương Kiến Phương nhận lấy tờ giấy vỗ vỗ lên đầu:" Hôm qua đúng là uống rượu làm lỡ chuyện, ngay cả đồ tốt thế này cũng thiếu chút nữa đánh mất, may mà ngươi ghi lại."
"Các ngươi nói xem, trước kia lão phu say rượu có phải cũng đánh mất rất nhiều đồ tốt không?"
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt gật đầu lia lịa:" Nhất định là thế."
"Lỗ rồi, Trình lão cẩu, Lý lão cẩu, Úy Trì lão cẩu trước kia không biết lấy bao thứ tốt của lão phu."
"Nếu như bệ hạ muốn ta đóng cửa đọc sách, vậy Lão Lương ta đóng cửa đọc sách, tranh thủ nửa năm đọc thuộc bài thơ này, coi như có câu trả lời cho bệ hạ."
Vân Sơ suy nghĩ, nếu như Lương Kiến Phương muốn lợi dụng bài thơ này phản kích chính địch, từ khi bài thơ này xuất hiện tới khi phản kích, nửa năm không nhiều, trong quá trình đó phải có thủ đoạn phụ trợ, nếu không chỉ một bài thơ thì quá ít ỏi.