Muốn ngủ mà không được, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt hết cách, đành mắt nhắm mắt mở theo Lương Kiến Phương cưỡi ngựa tới phủ Nhạn Môn hầu. Trường An hôm nay lạnh khác thường, cưỡi ngựa khác nào hành xác, nhất là đi trên Chu Tước đại nhai rộng thênh thang gió thổi lồng lộng càng ngốc, đáng tiếc Lương Kiến Phương xưa nay coi khinh người ngồi xe ngựa.
Tay Vân Sơ đã được Thôi nương tử băng bó lại khi đang say, bình thường lạnh thế này chẳng là gì, hôm nay khiến y buốt tận xương, mặt xanh xao, mồ hôi trộm liên hồi, hoàn toàn trái ngược hôm qua.
Lần nữa đi vào phủ Nhạn Môn hầu, nơi này không còn chút tiêu điều rách nát nào nữa, ngay cả một cái lá trên mặt đất cũng không thấy, đừng nói cành khô lá mục gì đó.
Trong một gian thiên phòng được phủ kín bới thảm Tây Vực, dựng một cái lò đồng cực lớn. Đúng thế, chính là lò đồng, bên trong lửa cháy hừng hực, như đang luyện thép, nhiệt lượng tỏa ra làm cả phòng nóng rực. Quan trọng là trong phòng còn có mấy Hồ cơ quỳ trong góc.
Lương Kiến Phương đắc ý chỉ một Hồ cơ xinh đẹp quá mức nói với Vân Sơ:" Nhớ mỹ nhân này không?"
Vân Sơ lắc đầu, biểu thị không biết.
"Làm sao ngươi không biết được, đại yến kinh quan, Bì Túc khả hãn bảo mỹ nhân này khiêu vũ cho các nhi lang xem, các ngươi còn ra sức hét, nói nữ nhân này mặc y phục quá nhiều mà."
Vân Sơ nghiến răng ken két, hồi lâu mới đáp:" Khi đại tổng quản ở trên đài uống rượu xem ca vũ với Bì Túc khả hãn thì thuộc hạ đứng đó cách cả trăm bước đứng gác kìa."
Lương Kiến Phương vỡ lẽ:" Đúng rồi, đúng rồi, khi đó ngươi là một tên tiểu binh dưới quyền lão phu. Í, quái lạ, tiểu binh của lão phu nhiều lắm, sao lão phu chưa từng cảm nhận được chút cảm giác cấp dưới nào ở trên người ngươi nhỉ?"
Vân Sơ ưỡn ngực nói: "Đại tổng quản đã bao giờ gặp loại tiểu binh như thuộc hạ chưa?"
"Đúng là chưa bao giờ, mấy chục vạn tiền, chẳng có bằng cứ nào mà lại nói đưa là đưa. Mặc dù ngươi ra tay với cha mẹ của Trần Trúc hơi tàn độc, nhưng cũng hợp lý."
"Đường đường quan tòng bát phẩm không làm, nhưng lại đi xem lý trưởng phường Tấn Xương, về chưa được bao lâu đã biến một cái phường chẳng có danh tiếng gì thành nơi nhiều đề tài nhất Trường An."
"Loại tiểu binh bản lĩnh như thế, đúng là chưa gặp bao giờ."
"Võ công của ngươi không tệ, dám liều mạng, gan cũng to, là mầm võ tướng tốt nhất. Ta còn nghe nói Đinh Đại Hữu mời ngươi làm lục sự tham quân cho Thương Châu chiết trùng phủ, vì sao không đi? Chạy vào giới văn nhân làm gì?"
"Chẳng lẽ theo võ nhân bọn ta không có tiền đồ?"
Vân Sơ biết mấy lời này có hàm ý cảnh cáo, lão tử chỉ cần nửa ngày là biết hết mọi chuyện về ngươi, đáp:" Mọi người đi đánh trận rồi, thế nào cũng phải có người trông cửa chứ? Lần này nha môn đại quan lệnh gần như toàn quân bị diệt, nếu không phải thuộc hạ may mắn sống sót trở về, không dám tưởng tượng gia quyến của họ sẽ thế nào."
Lương Kiến Phương trầm mặc chốc lát phất tay, mấy Hồ cơ kia được trống nhạc hỗ trợ, nhảy vũ đạo cởi mở nhiệt tình của người Hồ.
Vũ đạo của họ rất đẹp, rất gợi cảm, ăn mặc càng phóng khoáng, chỗ cần khoe đều khoe hết cả, trắng trắng hồng hồng, khiến Địch Nhân Kiệt vốn ngủ gà ngù gật cũng phải mở to mắt ra, không muốn bỏ lỡ một cảnh nào.
Lương Kiến Phương nằm trên giường, hai Hồ cơ xinh đẹp khẽ bóp chân cho ông ta. Vân Sơ cũng ngả người xuống chiếc giường êm ái, cũng có hai Hồ cơ vì y đấm đùi.
Chỉ có Địch Nhan Kiệt không quen với chuyện này, phải co chân lại che chỗ xấu.
Vân Sơ chưa xem qua vũ đạo cung đình người Đường, chỉ từ sách cổ biết được, nó liên quan tới tế tự, xuất chinh, ngoan nghênh, chúc mừng ... Toàn là thứ trang trọng nghiêm túc, chẳng đẹp đẽ gì.
Nhưng mà vũ đạo chỗ riêng tư nhất định là cực đẹp, nhất là vũ đạo mà đám quý tộc xem với nhau nhất định vô cùng đáng xem.
Vũ đạo người Hồ rất đẹp, vì khởi nguồn vũ đạo của họ tới từ tìm bạn đời.
Lương Kiến Phương sớm xem chán loại vũ đạo ướt át rồi, Vân Sơ trước kia xem thứ còn bạo hơn, cho nên loại vũ đạo này chỉ khiến mỗi một mình Địch Nhân Kiệt dục hỏa thiêu đốt khó chịu cực kỳ.
Nhìn bàn tay to của Lương Kiến Phương sờ nắn vuốt ve Hồ Cơ, Vân Sơ hoàn toàn xuất hồn ngao du rồi, lại không phải chưa từng được mỹ nữ xoa bóp, chút kích thích này với y có là gì.
Địch Nhân Kiệt khó chịu lắm, nhưng hiếm có là đứa bé này lại là chính nhân quân tử, cho nên đáng đời.
Tài nghệ xoa bóp của Hồ cơ không đạt, lực đạo không đủ, vị trí không đúng, cho nên được một lúc bị Vân Sơ đuổi đi.
Địch Nhân Kiệt rất muốn học theo Vân Sơ đuổi Hồ Cơ đi, nhưng hắn lại rất hưởng thụ mức độ nam nữ tiếp xúc này, cho nên nhắm mắt lại vờ như không biết.
Mới sáng sớm đã ăn mặn, xem ra đây là chuyện thường này của Lương Kiến Phương.
Đợi mọi người tinh thần dư dật, Lương Kiến Phương thấy có thể mở tiệc rồi.
Lần này không lấy rượu cồn ra, Vân Sơ thích uống rượu gạo của người Đường hơn, thứ này ngòn ngọt, uống nhiều không say, quan trọng là nó khiến người ta ở trạng thái lâng lâng thời gian dài, có thể coi là thứ cực phẩm trong rượu.
Ăn hết bữa cơm thì mặt trời ngả về phía tây.
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt lúc vào phủ Lương Kiến Phương chỉ là hai học sinh của Tứ Môn học, đợi bọn họ đi ra đã là thái học sinh của Trường An Quốc tử giám rồi, nửa năm nữa tới mùa thu vào học.
Cứ như thời gian trôi vèo qua một cái đã bảy năm vậy.
Lương Kiến Phương người ta chẳng hề làm chuyện thiên vị bất pháp gì, vẻn vẹn dùng hạn ngạch của Hữu vũ vệ đại tướng quân chính tam phẩm tiến cử hai hạn ngạch thôi.
Chiêu đãi cực cao, đãi ngộ thượng khách, ban thưởng hậu hĩnh, đó là báo đáp của Lương Kiến Phương báo đáp hai người.
Về phần sau đó ... Không có sau đó nữa, Lương Kiến Phương chẳng bảo mai họ lại tới đọc sách, chỉ nói một câu tiễn khác liền mời họ đi, ý tứ rõ ràng, hai bên sòng phẳng rồi, trừ khi có thể lần nữa lọt vào tầm mắt của đại tướng quân người ta mới có lợi ích.
Địch Nhân Kiệt đâu ngờ theo Vân Sơ tới phủ Nhạn Môn hầu một lần mà có tạo hóa lớn như thế. Cuối cùng còn được tặng một con chiến mã, tuy không bì được với con ngựa mận chín của Vân Sơ, ít nhất không bị con ngựa khó tính đó đá nữa.
Từ Tứ Môn học thăng lên Thái học, cả hai đều chẳng thấy có gì không ổn, càng không lo không theo được tiến độ học tập.
Bọn họ sở dĩ vào Tứ Môn học là vì thân phận hai người chỉ xứng học ở đó thôi, không phải là học thức không đủ, dù sao trong số giám sinh Quốc tử giám còn có ba tên ngốc không biết chữ kìa.
(*) Chu Tước đại nhai 6 làn đường, 2 làn ở giữa chính là để cưỡi ngựa.